Thẩm Thanh Lan vỗ vai cô, an ủi: “Không sao, như cậu đây mới là trạng thái mang thai bình thường.
Loại chỉ béo bụng như tớ mới là không bình thường.”
Vu Hiểu Huyên: “...”
“Thanh Lan, cậu đừng an ủi tớ thì hơn.
Mỗi lần cậu an ủi tớ thì tớ lại càng thêm hốt hoảng.”
Thẩm Thanh Lan ngại ngùng.
Được rồi, quả thật cô không giỏi an ủi người khác.
Ba người cùng ăn cơm trưa.
Biết An An không thể rời khỏi mẹ quá lâu, nên Vu Hiểu Huyên và Phương Đồng cũng không giữ Thẩm Thanh Lan nữa, “Thanh Lan, cậu lái xe đến đây à?”
Phương Đồng hỏi.
Thẩm Thanh Lan gật đầu, “Ừ, nên cậu đưa Hiểu Huyên về nhé, tớ có xe.”
“Đi đi, vậy cậu về cẩn thận nhé, lái xe chậm một chút.”
“Ừ, mai nếu có thời gian thì đến nhà thăm An An nhé.
Từ khi An An sinh ra đến giờ, cậu còn chưa đến thăm nó đâu đấy.”
Thẩm Thanh Lan gửi lời mời.
Phương Đông cười gật đầu: “Cho dù cậu không nói thì tớ cũng nhất định đến.”
Thẩm Thanh Lan tạm biệt hai người rồi ra về.
Xe vừa đi đến Đại Viện thì đã thấy một người phụ nữ đang nói gì đó với cảnh vệ.
Sắc mặt cảnh vệ nghiêm túc, dường như không đồng ý với yêu cầu của người phụ nữ đó.
Người phụ nữ lại lôi kéo tay của cảnh vệ không buông.
Thẩm Thanh Lan nhìn qua rồi thu ánh mắt lại.
Cô đang định lái xe đi vào thì người phụ nữ kia vô tình nhìn thấy cô rồi bỗng nhiên buông cảnh vệ ra rồi chạy vọt đến trước xe cô.
Thẩm Thanh Lan
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mat-ngot-hon-nhan/596859/chuong-432.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.