Không nói đến Tần Nghiên vì không tìm được tro cốt người yêu mà buồn bực thế nào thì lúc này ở một tòa thành tại nước Y, Allen cúp điện thoại, tầm mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, Peter tiến lên bôi thuốc cho hắn. Trong khoảng thời gian này, vết thương trên chân Allen đột nhiên tái phát, mỗi ngày hắn đều phải chịu đau đớn giày vò, chứ đừng nói là đứng dậy. Peter ngồi xổm trước mặt hắn, tiêm thuốc cho hắn, sau đó lấy thuốc mỡ, nhẹ nhàng bôi lên chân hắn. “Allen, trong thời gian này anh yên tĩnh chút đi, dưỡng thương cho tốt. Mấy thứ như rượu, thuốc lá có thể không động đến thì đừng động đến.” “Anh đang ra lệnh cho tôi?” Mặt Allen tối sầm. Peter bất đắc dĩ: “Tôi chỉ khuyên anh mà thôi. Nếu anh muốn sống thêm vài năm, ngắm Thẩm Thanh Lan thật kỹ thì hãy nghe lời tôi. Đương nhiên, nếu anh muốn đi gặp Thượng đế sớm một chút thì tôi cũng không phản đối.” Allen trầm mặc một lúc, mặt không đổi sắc: “Biết rồi.” Peter biết hắn đã nghe mình khuyên can, trong lòng vừa bất đắc dĩ vừa thở dài, Thẩm Thanh Lan quả thật có ảnh hưởng quá lớn đối với Allen. “Chân anh bây giờ đã thiếu nhạy cảm đối với cảm giác đau đớn. Allen, đây không phải là dấu hiệu tốt.” Peter vẫn quan sát phản ứng của Allen, mọi ngày vào giờ này thì Allen đã bắt đầu rơi vào trạng thái đau đớn dữ dội, nhưng hai ngày nay hắn chỉ cắn răng chịu đựng. “Đây là chuyện anh nên chịu trách nhiệm.” Allen thản nhiên nói. Bây giờ hắn đã không còn quan tâm chân mình như thế nào nữa, trước đây vội vã muốn đứng dậy được là vì muốn đi thủ đô cướp Thẩm Thanh Lan về. Bây giờ, nhìn dáng vẻ hạnh phúc của Thẩm Thanh Lan, bỗng nhiên hắn lại không đành lòng phá hủy nụ cười trên mặt cô. Cũng đúng, dù sao bây giờ mình chỉ là một kẻ tàn phế, cướp được Thẩm Thanh Lan về thì thế nào. Cô ấy rực rỡ như vậy, nếu bản thân mình của hiện giờ mà ở bên cạnh, không bằng cứ đứng từ xa nhìn, dù cho chỉ liếc mắt một cái cũng được rồi. “Peter, anh nói xem có phải tôi rất ngốc không?” Allen bỗng nhiên nói, giọng điệu yếu ớt khiến Peter giật nảy mình, hoảng sợ nhìn Allen, “Anh định làm gì?” Thấy ánh mắt Peter như đang nhìn bệnh nhân tâm thần, sắc mặt Allen tối sầm, “Bỏ ngay ý nghĩ trong đầu anh đi, trừ khi anh muốn vào bụng cá mập.” Peter thở phào, “Phù! đây mới là Allen mà tôi biết chứ, vừa rồi anh thương xuân buồn xuân thu như vậy thực sự không giống anh chút nào.” “Anh im mồm được rồi đấy.” Allen lạnh lùng nói. Peter cười xòa, tiếp tục bôi thuốc cho Allen. Trán Allen đã dần đổ mồ hôi, mặt trắng bệch vì đau đớn. Peter nhìn thấy hắn thế này chỉ có thể tăng tốc độ tay. Khi quản gia đi vào thì Allen cũng đã trị liệu xong. Cả người hắn như mới được vớt từ dưới nước lên, quần áo ướt nhẹp. Hắn nằm trên ghế, nhắm mắt lại không biết là đang ngủ hay chỉ đang nghỉ ngơi. Quản gia đứng bên cạnh không nói gì. Nửa giờ sau, Allen mới mở mắt, “Nói đi.” Quản gia cung kính đưa mấy tấm ảnh cho Allen, “Thiếu gia, đây là ảnh chụp mới nhất.” Mắt Allen hơi lóe lên, nhận lấy ảnh chụp, nhìn kỹ từng tấm một. Đây đều là ảnh chụp Thẩm Thanh Lan, xem ra đều là ảnh chụp của ngày hôm nay. Cô mặc một chiếc áo liền váy, trong lòng bế một đứa bé. “Đây là con cô ấy sao?” Allen nhẹ giọng hỏi. “Đúng vậy.” Allen nhìn chằm chằm đứa bé, vẻ mặt dịu dàng, “Ánh mắt đứa trẻ này thật giống Tiểu Thất. Tôi nhớ khi Tiểu Thất vừa đến, mắt cũng như vậy, rất to, rất tròn, đen láy trong veo, chỉ liếc mắt là có thể nhìn thấu.” Khác biệt duy nhất có lẽ là lúc đó trong mắt Thẩm Thanh Lan đầy sợ hãi, như một chú nai con hoảng sợ. “Hừ.” Allen bỗng nhiên lạnh lùng hừ một tiếng, “Toàn bộ dáng dấp đều giống Tiểu Thất không tốt sao, giống người đàn ông kia để làm gì.” Quản gia: “...” Con nhà người ta chọn lấy ưu điểm của cha mẹ mình mà cũng sai sao? Allen phát hiện điểm tương tự giữa bạn nhỏ An An và Phó Hoành Dật là lại nghiến răng nhìn chằm chằm ảnh chụp, thế nhưng khi nhìn thấy chỗ tương tự Thẩm Thanh Lan thì lại cười vô cùng dịu dàng. Quản gia đứng cạnh như không khí, coi như không nhìn thấy những biểu hiện như bệnh nhân tâm thần của Allen. “Nó tên là gì?” “Tên ở nhà là An An, tên chính thức là Phó Thần Hiên” Quản gia trả lời. “An An, tên rất hay.” Allen lặp lại hai chữ này, hoàn toàn không nghe thấy nửa câu sau của quản gia. “Còn chuyện gì nữa?” Thấy quản gia vẫn đứng đó, Allen bèn hỏi, mắt vẫn nhìn Thẩm Thanh Lan trong ảnh. “Tần Nghiên vẫn đang tìm tro cốt của lão gia.” “Hừ.” Allen hừ lạnh, “Cũng cố chấp thật đấy, nếu bà ta đã muốn tìm thì để bà ta tìm, tiện thể tra xem rốt cuộc bà ta đang ở đâu, tìm được thì đưa về đây, mấy bảo bối của tôi đều đang đói lắm đấy.” “Vâng, thiếu gia. Nhưng bây giờ bên cạnh Tần Nghiên có không ít người, muốn tra được tung tích cũng không dễ.” Coi như là tìm được thì đưa về cũng không phải là chuyện dễ dàng. “Không tiếc bất cứ giá nào.” Allen âm lãnh nói. “Vâng, bây giờ tôi lập tức sai người đi làm.” Quản gia rời đi. Allen vuốt ve chiếc nhẫn trên tay, ánh mắt lạnh lùng, “Cha tốt của tôi, nghe thấy không, tâm can bảo bối của ông đang tìm ông đấy.” Lời này là hắn nói với chiếc nhẫn trên tay. Tần Nghiên có chết cũng không nghĩ ra rằng Allen lại đem tro cốt cha mình làm thành một cái nhẫn và đeo trên tay, mà chiếc nhẫn này lại từng xuất hiện trước mặt Tần Nghiên vô số lần. Nếu một ngày nào đó Tần Nghiên biết thứ mình nhớ mãi không quên lại ở gần trong gang tấc thì không biết sẽ có cảm giác gì. Nghĩ đến đây, Allen liền không kiềm chế được mà bật cười, “Thực sự quá thú vị, ông nói có đúng không, cha của tôi?” * Thủ đô. Sau tiệc đầy tháng của An An trôi qua gần một tháng, đúng như Thẩm Thanh Lan dự đoán, Tần Nghiên không xuất hiện, cũng không có thêm hành động gì khác. Trong khoảng thời gian này, nhà họ Lương lại không được yên ổn. Annie đã mất tích hơn hai tháng, Lương Quang Kiến không tìm được con gái, phía cảnh sát lại cho rằng cô ta sợ tội nên bỏ trốn. Mỗi ngày, ông ta đều nghĩ đến việc tìm con gái đến nỗi sứt đầu mẻ trán, ngay cả việc công việc ở công ty cũng bỏ bê, nhưng ông ta lại chẳng quan tâm đến những điều này. Không phải ông ta chưa từng nghĩ đến trường hợp là Annie bị bắt cóc nhưng lâu như vậy cũng không nhận được điện thoại của bọn bắt cóc. Nếu nói là bị người trả thù, cố ý nhốt lại thì những người có khả năng nhất chính là nhà họ Thẩm và nhà họ Phó. Thế nhưng phía cảnh sát lại cho biết, nhà họ Thẩm và nhà họ Phó vẫn luôn quan tâm đến tiến triển của vụ án. Dù nghĩ theo hướng nào thì cũng đều có chỗ giải thích không hợp lý, Lương Quang Kiến buồn bực đến bạc trắng đầu. Khi cảnh sát đến nhà một lần nữa, thì Lương Quang Kiến ngay cả cửa cũng không mở, bảo giúp việc đuổi cảnh sát đi. Đám cảnh sát khốn kiếp này, không giúp ông ta tìm con gái thì thôi lại còn suốt ngày theo dõi ông ta, làm như ông ta che giấu Annie, cố tình đưa con bé đi trốn không bằng. Người vẫn luôn phối hợp bỗng nhiên đổi thái độ càng làm cho cảnh sát nghi ngờ rằng Lương Quang Kiến đang che giấu hành tung con gái mình, do vậy họ càng theo dõi ông ta sát sao hơn. Thẩm Thanh Lan nhận được tin này thì chỉ cười trừ, cũng không nói sẽ rút đơn kiện. Mới qua một thời gian, nếu bây giờ rút đơn kiện thì cũng thật làm người ta nghi ngờ, dù sao thì trước đây thái độ bọn họ cũng rất kiên quyết. Chẳng qua là hiện tại cô cũng không biết tình hình Annie, cũng không biết là còn sống hay đã chết. Từ khi bị người của Allen đưa đi thì cô chưa nhận được bất kỳ tin tức gì liên quan đến Annie. Có điều, nghĩ thôi cũng biết người bị Allen đưa đi thì chắc chắn sẽ không có kết cục gì tốt, còn chẳng bằng chết ngay. Tuy nhiên, Thẩm Thanh Lan cũng không có chút lòng trắc ẩn nào. Cô chưa bao giờ là thánh mẫu, có người định làm hại con cô thì dù có bị bại lộ thân phận thì cô cũng sẽ không tha cho kẻ đó. Tuy đã hết ở cữ nhưng tháng này Thẩm Thanh Lan vẫn ở nhà. Chuyện quán trà đã hoàn toàn giao cho Phó Tĩnh Đình, đã mấy tháng Thẩm Thanh Lan không hỏi đến. Mà chuyện triển lãm thì do Daniel toàn quyền phụ trách nên bây giờ cô trở thành người rảnh rỗi nhất. Thẩm Thanh Lan nhìn khuôn mặt béo mập mềm mại của con trai thì đưa tay nhéo nhéo. Bạn nhỏ An An ăn no nên tính tình tốt, bị mẹ xoa nắn khuôn mặt nhỏ nhắn cũng không tức giận, lại còn cười với cô, lộ ra hàng lợi béo mập. Thẩm Thanh Lan cười cưng chiều: “Ngốc như vậy, chẳng biết là giống ai nữa.” Bạn nhỏ An An không hiểu lời mẹ, cười thích ý rồi dang tay chân nhỏ xíu ra. Bây giờ cậu nhóc càng hoạt bát hơn, mỗi ngày đều sẽ tự mình động chân động tay. Thấy con trai tự mình chơi, Thẩm Thanh Lan thuận tay lấy một quyển sách, ngồi cạnh giường con trai kể truyện cổ tích. Gần đây, mỗi ngày cô đều dành chút thời gian kể chuyện cho An An nghe, hoặc bật một đoạn nhạc êm dịu. Đến khi Thẩm Thanh Lan dừng lại thì An An đã ngủ. Thẩm Thanh Lan cúi đầu nhìn con trai, khẽ cười, “Lần nào kể chuyện con cũng ngủ, con không thích học tập thể cơ à, liệu sau này trưởng thành có trở thành một người học kém không đây? Nếu thể mẹ sẽ đánh mông con đó, biết không?” Bạn nhỏ An An ngủ rất say, bàn tay nhỏ bé nắm thành nắm đấm đặt lên đỉnh đầu, động tác như giơ tay đầu hàng vậy. Trong phòng mở điều hòa, Thẩm Thanh Lan chỉnh nhiệt độ cao một chút, đắp kín chăn cho An An, bảo đảm cậu nhóc không bị lạnh thì lúc này cô mới đến phòng vẽ tranh lấy dụng cụ rồi quay lại phòng ngủ và bắt đầu vē. Đã mấy tháng cô không cầm bút vẽ, vừa thấy dáng vẻ An An say ngủ thì đột nhiên lại muốn cầm bút. Cô là người theo phái hành động, nghĩ vậy liền bắt tay vào làm. Hôm nay Phó Hoành Dật có việc ở quân khu nên phải ra ngoài, vết thương trên chân anh đã tốt hơn nhưng bởi vì đã xin nghỉ một tháng nên bây giờ vẫn còn ở nhà, chẳng qua là lãnh đạo ở trên không cho anh rảnh rỗi như vậy, thỉnh thoảng sẽ gọi anh đến quân khu một chuyến. Lúc anh đi vào thì Thẩm Thanh Lan đã hoàn thành được một nửa bức tranh. Cô nhìn anh rồi cười, lại cúi đầu vẽ tiếp. Phó Hoành Dật đi tới giúp cô pha màu. Có Phó Hoành Dật giúp, tốc độ của Thẩm Thanh Lan đã nhanh hơn nhiều, kịp hoàn thành bức tranh trước khi An An ngủ dậy. Phó Hoành Dật phụ trách thu dọn đồ đạc, Thẩm Thanh Lan đi rửa tay, thấy mặt anh không dính chút màu vẽ. Ánh mắt cô hiện lên ý cười, cô đi vào phòng tắm cầm khăn lông đi ra. “Phó Hoành Dật, cúi đầu.” Anh hơi cúi người để vừa với chiều cao của cô. Cô lau mặt cho anh, xác định trên mặt anh không còn màu vẽ nữa mới vỗ nhẹ lên mặt anh, “Được rồi, đẹp trai lắm!” Phó Hoành Dật cười quyến rũ, “Nhìn ông xã đẹp trai như vậy mà không muốn làm gì à?” Thẩm Thanh Lan yên lặng dời tầm mắt, yếu ớt nói, “Phó Hoành Dật, cách này dùng nhiều rồi, vô dụng thôi.” Phó Hoành Dật không nói, chẳng những không ngừng lại, mà còn đến gần thêm một bước, thầm thì bên tai cô, “Thực sự vô dụng?” Nói xong, anh còn nhẹ nhàng liếm liếm. Cảm nhận được ẩm ướt trên tại, cả người Thẩm Thanh Lan tê rần. Đã nhẫn nhịn mấy tháng, không chỉ cơ thể Phó Hoành Dật trở nên vô cùng mẫn cảm mà ngay cả chính cô cũng vậy. Mặt Thẩm Thanh Lan đen lại, khua khua tay trước mặt Phó Hoành Dật, “Tay em còn rất chua.” Phó Hoành Dật cầm tay Thẩm Thanh Lan, đặt bên mép, hôn từng ngón tay một, mắt nhìn chằm chằm Thẩm Thanh Lan, “Bà xã vất vả rồi.” Giọng trầm thấp cực kỳ quyến rũ. Người đàn ông đáng chết này, lúc nào cũng dụ dỗ cô, bây giờ đúng là hormone thúc đẩy, nếu không phải cô kiềm chế giỏi thì đã sớm bị anh dụ dỗ rồi. Thẩm Thanh Lan bình tĩnh rút tay về, thản nhiên nói, “Em rất vất vả, ban ngày dỗ nhỏ, buổi tối lại dỗ lớn.” Phó Hoành Dật buồn bực cười, “Bà xã thật sự là càng ngày càng đáng yêu.” Thẩm Thanh Lan cười ha ha, xoay người đi vào phòng tắm. Phó Hoành Dật sờ mũi, nhìn bóng lưng yểu điệu của cô trong phòng tắm mà nụ cười trong mắt ngày càng đậm. “Được rồi, mai anh ở nhà không?” Thẩm Thanh Lan hỏi. “Có.” “Vậy mai anh trông con nhé, em ra ngoài một chút. Khoảng hai giờ thì em sẽ về, Phương Đồng từ nước ngoài về, em và Hiểu Huyên hẹn cô ấy đi ăn.” “Được.” Phó Hoành Dật không có ý kiến gì. “Đến lúc đó em sẽ lấy sữa trước, An An đói thì anh cho nó uống là được.” “Ừ, không cần phải vội về, em cứ ra ngoài chơi thoải mái đi, chị em lâu ngày không gặp chắc có nhiều chuyện để nói.” “Một mình anh trông con không có vấn đề gì chứ?” Thẩm Thanh Lan nhướng mày. “Chỉ là một đứa trẻ thôi mà, còn có thể có vấn đề gì chứ, em cứ yên tâm đi đi. Hơn nữa trong nhà còn có dì Triệu và ông nội, thực sự không được thì anh gọi mẹ đến.” Phó Hoành Dật vỗ ngực bảo đảm. Thẩm Thanh Lan đã ở nhà hai tháng rồi, ngay cả công Đại Viện cũng chưa ra khỏi, cả ngày đều quay quanh con trai, nếu còn không ra ngoài một chút, Phó Hoành Dệt sợ cô sẽ buồn quá mà sinh bệnh. Hôm sau, Thẩm Thanh Lan cho An An ăn no rồi lấy sữa vào bình, xác định lượng sữa đủ cho An An thì mới ra ngoài. “Thực sự không có vấn đề gì chứ?” Thẩm Thanh Lan có chút không yên lòng. Phó Hoành Dật cười, đưa tay chỉnh lại mái tóc hơi rối của cô, “Không thành vấn đề, đi đi, thậm chí buổi tối em mới về cũng không có vấn đề gì.” “Em ăn xong sẽ về.” Thẩm Thanh Lan nói, xa con cả một buổi chiều đến cô cũng thấy không yên tâm. Đến nơi hẹn trước, Phương Đông và Vu Hiểu Huyên đã đến. Bụng dưới của Vu Hiểu Huyên hơi lớn hơn nhưng khuôn mặt cô còn thay đổi nhiều hơn bụng. Mặt cô tròn hơn trông thấy, nhưng lại giống lúc cô chưa gia nhập giới giải trí. “Thanh Lan, đã lâu không gặp.” Phương Đồng mỉm cười, dang tay ra. Thẩm Thanh Lan ôm Phương Đồng một cái. “Đây là quà tớ tặng An An.” Phương Đồng lấy một cái hộp từ trong túi ra. Thẩm Thanh Lan nhướng mày, “Chẳng phải cậu đã tặng rồi à?” Lúc An An đầy tháng, tuy Phương Đồng không về được nhưng cũng đã gửi quà từ trước rồi. “Đó là quà đầy tháng, đây là quà tớ về nước, đấu giống nhau được.” Thẩm Thanh Lan cũng không khách khí nữa, nhận lấy quà rồi hỏi: “Lần này cậu về mấy ngày?” “Ba ngày, ba ngày sau phải về nước M. Lần này tớ về cũng là để báo cáo công tác.” Phương Đồng nói rằng nếu không phải là hạng mục kia đã ổn định thì hiện tại cô còn không có thời gian trở về. “ôi, hai người các cậu đừng nói chuyện công việc nữa, tớ buồn chán lắm đấy, haiz.” Vu Hiểu Huyên kháng nghị. “Vu Hiểu Huyên, cậu tự nhìn lại cậu rồi nhìn Thanh Lan mà xem, cậu thế này là đang vỗ béo à?” Phương Đông mở miệng giáng cho Vu Hiểu Huyên một dòng công kích. Vu Hiểu Huyên nhe răng, “Phương Đông, cậu có tin là tớ sẽ cắn chết cậu không?” Cô quay đầu nhìn sang Thẩm Thanh Lan, ấm ức tố cáo, “Thanh Lan nhìn cậu ấy đi, công kích không kể người thân vậy đấy.” Thẩm Thanh Lan mỉm cười, “Được rồi, đừng đùa nữa, Hiểu Huyên, dạo này cậu ăn uống tốt lắm à?” “Đâu có, hiện giờ ba bữa cơm đều theo chế độ đặt ra. Hàn Dịch đã mời một chuyên gia dinh dưỡng, tớ cũng không có quyền quyết định ba bữa cơm ăn gì mà.” Nói đến đây, trong lòng Vu Hiểu Huyên cực kỳ khổ tâm mà kể lể rằng dạo này có nhịn ăn uống rất khổ cực. Thẩm Thanh Lan và Phương Đồng lắng nghe, cuối cùng đưa ra một kết luận là không phải Vu Hiểu Huyên ăn nhiều mà là do thể chất vốn đã như vậy. Vu Hiểu Huyên cũng rất thất vọng với thể chất của mình. Thẩm Thanh Lan vỗ vai cô, an ủi, “Không sao, như cậu đây mới là trạng thái mang thai bình thường.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]