Tần Nghiên im lặng không nói lời nào.
Nhan An Bang nhìn bà ta rồi lo lắng hỏi, “Có phải đau lắm không? Chúng ta đến bệnh viện đi”
“Em không sao, An Bang, xin lỗi anh, vừa rồi không phải em cố tình gây ra tiếng động đầu.
Nhan Tịch có nghi ngờ không?”
“Không sao, anh đã viện cớ cho qua rồi.
Anh thấy vết bỏng rất nặng, hay là đến bệnh viện đi”
“Chỉ bị bỏng một chút thôi, rửa sạch rồi bôi thuốc là không sao đâu.
Cũng tại em vừa rồi thất thần”
Nhan An Bang nhìn kỹ mu bàn tay bà ta, thấy chỗ bị bỏng không bị rộp mới yên tâm, bèn đi lấy thuốc thoa cho Tần Nghiên.
Sau khi Nhan Tịch cúp máy liền tỏ ra ngờ vực.
Triệu Giai Khanh hỏi cô, “Tiểu Tịch, con đang nghĩ gì vậy?”
Nhan Tịch nhìn sang mẹ mình rồi nói, “Mẹ, vừa rồi khi nói chuyện điện thoại với ba, hình như con nghe có tiếng của phụ nữ bên cạnh ba, nhưng ba nói là âm thanh trong ti vi.”
Triệu Giai Khanh mỉm cười, nhưng nụ cười không hề thật lòng, “Vậy thì là âm thanh trong ti vi rồi.
Ba sẽ không gạt con đâu”
Nhan Tịch nghỉ thấy cũng đúng, bèn tựa lên người Triệu Giai Khanh, “Cũng phải, ba đã có mẹ rồi mà.
Tình cảm của ba mẹ tốt như vậy, sao ba có thể làm chuyện có lỗi với mẹ được chứ? Nhất định do con suy nghĩ linh tinh...
Ôi chao, khóa học của con vẫn chưa xong mà.
Mẹ, con đi học tiếp đây”
Chờ sau khi Nhan Tịch đi khỏi, nụ cười trên mặt Triệu Giai Khanh mới hoàn toàn nhạt đi rồi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mat-ngot-hon-nhan/596726/chuong-299.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.