Thẩm Thanh Lan nhíu mày, suy nghĩ một lát rồi cười nói: “Có thể cháu và Hoành Dật suy nghĩ nhiều rồi. Bây giờ dượng còn đang bị thương nên nghỉ ngơi nhiều hơn đi ạ.”
Cố Bác Văn gật đầu, “Ừ, dượng biết rồi. Đúng rồi, cô của hai cháu đâu?”
Phó Hoành Dật đáp: “Chúng cháu từ nhà đến đây, không về Đại Viện, hay là để cháu gọi điện thoại cho cô?”
Cố Bác Văn vội ngăn, “Không cần đâu, cô cháu chăm sóc dượng nhiều ngày, có lẽ cũng mệt mỏi rồi, để bà ấy nghỉ ngơi đi.”
Sau khi về nhà, Phó Tĩnh Đình liền giam mình trong phòng. Tắm nước nóng xong, bà liền lên giường nằm, nhưng làm thế nào cũng không ngủ được, trong đầu toàn là lời Cố Bác Văn nói hôm nay.
Trằn trọc hồi lâu, mãi cho đến khi Thẩm Thanh Lan và Phó Hoành Dật về, bà vẫn không ngủ được.
Phó lão gia không ở nhà mà đến nhà họ Thẩm đánh cờ với Thẩm lão gia.
Thẩm Thanh Lan không nhìn thấy Phó Tĩnh Đình đâu, bèn hỏi dì Triệu: “Dì Triệu, cô đâu ạ?”
“Vừa về thì lên lầu ngay, nói là mệt nên muốn ngủ, bảo dì đừng gọi nó.”
Thẩm Thanh Lan nghĩ ngợi rồi lên lầu gõ cửa. Phó Tĩnh Đình mở cửa ra ngay, “Cô, cô vừa dậy ạ?”
Phó Tĩnh Đình mỉm cười, “Ngủ không được, đang suy nghĩ một chút chuyện. Cháu vào đi. Hoành Dật về rồi sao?”
“Về rồi ạ, đang ở dưới lầu. Chúng cháu nghe nói dượng đã tỉnh, vì vậy liền đến bệnh viện thăm dượng. Bác sĩ nói hiện giờ dượng không sao cả, nhưng máu tụ trong đầu còn chưa tan, nếu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mat-ngot-hon-nhan/596702/chuong-275.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.