TThẩm Thanh Lan và Phó Hoành Dật liếc nhìn nhau, hai người như hiểu được suy nghĩ của dối phương. Thẩm Thanh Lan nghĩ ngợi rồi hỏi: “Bác sĩ có nói khi nào dượng sẽ tỉnh lại không?”
Cố Khải lắc đầu, “Không, còn phải xem tình hình thôi.”
Nghe thấy lời Cố Khải nói, Phó Tĩnh Đình liền bật dậy, nhìn người đang nằm trong phòng ICU cắm đầy dây rợ, bà im lặng không nói gì.
Thẩm Thanh Lan cũng không biết nói gì. Ban đầu cô và Cố Dương định dựng vở kịch dượng xảy ra chuyện ngoài ý muốn, sau đó giả vờ làm nghiêm trọng hơn, lợi dụng cơ hội đó để cô giãi bày tâm sự. Đó chỉ là giả, nhưng lần này không may lại là thật. Bây giờ dượng nằm trong đó không rõ sống chết, coi như từ giả biến thành thật rồi.
“Báo cho Cố Dương chưa?” Phó Hoành Dật nặng nề hỏi.
“Đã báo rồi, Cố Dương đang trên đường về.”
Đúng lúc này, Cố Dương xuất hiện, vẫn mặc quân phục, cả người đầy mồ hôi, “Ba tôi thế nào rồi?”
Cố Khải lặp lại lời vừa nói với Thẩm Thanh Lan. Sắc mặt Cố Dương nghiêm trọng đứng bên cạnh Phó Tĩnh Đình, không nói gì.
Thật lâu sau, Phó Tĩnh Đình mới khàn giọng nói: “Thanh Lan, Hoành Dật, hai đứa về trước đi, đừng nói cho ông nội biết, ở đây có cô là được rồi.”
“Cô.” Phó Hoành Dật lên tiếng.
Phó Tĩnh Đình không xoay người lại, ánh mắt vẫn dán chặt vào Cố Bác Văn đang nằm trong phòng bệnh, “Về đi.”
Sau khi rời khỏi bệnh viện, thấy vẻ mặt Phó Hoành Dật nặng nề, Thẩm Thanh Lan bèn an ủi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mat-ngot-hon-nhan/596701/chuong-274.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.