Hôm nay, Thẩm Thanh Lan quả thật có chuyện muốn bàn bạc với Daniel. Vì thế, khi cô đến phòng làm việc của Daniel thì anh ta đã chờ sẵn ở đó. “Ha ha, Daniel, nhìn thấy tôi có phải rất bất ngờ không?” Kim Ân Hi đi sau lưng Thẩm Thanh Lan, cười híp mắt chào hỏi Daniel. Daniel nhìn thấy Kim Ân Hi thì mắt sáng bừng. Từ khi Kim Ân Hi rời đi, Daniel vẫn chưa gặp lại cô. Tuy biết vết thương trên người cô đã khỏi, nhưng thấy dáng vẻ khỏe mạnh của cô khiến nụ cười của càng tươi hơn, “Đã lâu không gặp.” “Ừ, quả thật hơi lâu. Chuyện lần trước, tôi vẫn chưa cảm ơn anh đàng hoàng.” “Cô không sao là được rồi, cô là bạn của Thanh Lan, chút chuyện nhỏ này tôi vẫn có thể giúp được.” Thẩm Thanh Lan đưa bức tranh cho Daniel, “Đây là tác phẩm tham gia triển lãm, anh nhớ cất kỹ.” Daniel nhận lấy cũng không mở ra xem, chỉ mở cửa một căn phòng ra rồi để tranh vào trong đó, sau đó mới nói: “Hiếm khi được gặp nhau, hay trưa nay cùng nhau đi ăn bữa cơm nhé?” Thẩm Thanh Lan nhìn Daniel đầy ẩn ý rồi gật đầu: “Đi thôi.” Kim Ân Hi dĩ nhiên không có ý kiến gì. Ba người rời phòng làm việc của Daniel, đến một nhà hàng gần đó, “Trước đây tôi đã từng đến hàng này một lần, đồ ăn cũng không tệ lắm, các cô có thể nếm thử.” Daniel nói. Nhưng khi vừa mới vào phòng ăn, Thẩm Thanh Lan đã nhìn thấy hai bóng dáng quen thuộc. “Dì ơi!” Hạt Đậu Nhỏ nhìn thấy Thẩm Thanh Lan thì đôi mắt sáng lên, trượt xuống ghế rồi chạy về phía Thẩm Thanh Lan. Cô cúi người xuống để ôm cậu bé lên, nghe cậu bé hỏi: “Dì à, dì cũng tới đây ăn cơm sao?” Thẩm Thanh Lan gật đầu, “Cháu và mẹ đi ăn à?” “Dạ, còn có chú Giang nữa.” Hạt Đậu Nhỏ nói, sau đó lại cúi đầu nói nhỏ vào tai Thẩm Thanh Lan, “Chú Giang là bạn của mẹ cháu, rất tốt bụng, cháu muốn chú Giang làm ba cháu.” Thẩm Thanh Lan nhướng mày, bế Hạt Đậu Nhỏ đi đến bàn của Bùi Nhất Ninh. Chị ấy cũng không ngờ chỉ ra đây ăn một bữa cơm mà lại gặp phải Thẩm Thanh Lan, bèn nhìn thoáng qua Giang Thần Hi ngồi đối diện, vẻ mặt hơi mất tự nhiên, “Chị họ, Thần Hi.” “Chị dâu, chị và bạn đến đây dùng cơm à?” Giang Thần Hi nhìn ra sau lưng Thẩm Thanh Lan rồi hỏi. Thẩm Thanh Lan gật đầu, “Ừ, tôi có chút việc ở gần đây.” “Dì, cháu muốn ăn cơm với dì, được không ạ?” Hạt Đậu Nhỏ nói, nghịch ngợm lén nháy mắt với Thẩm Thanh Lan mấy cái. Mắt cô đong đầy ý cười, đứa trẻ này từ nhỏ đã là tinh như quỷ rồi, hoàn toàn không giống một đứa trẻ ba tuổi, nhưng không đồng ý với cậu bé ngay mà nhìn Bùi Nhất Ninh, “Chị họ, được chứ?” Bùi Nhất Ninh đã sớm biết con trai nhà mình rất thích Thẩm Thanh Lan, mỗi lần khi nhìn thấy Thẩm Thanh Lan là có thể không cần đến người mẹ ruột này, thấy con trai đang nhìn mình bằng ánh mắt chăm chú đầy mong đợi, cô đành bất đắc dĩ gật đầu, “Được rồi, em ôm nó đi đi, đỡ đến lúc chị nhìn thấy nó lại cảm thấy phiền.” Hạt Đậu Nhỏ ôm cổ Thẩm Thanh Lan cười toe toét. Thẩm Thanh Lan chọn một bàn cách bọn họ không xa rồi ngồi xuống. Hạt Đậu Nhỏ vùi đầu trong lòng Thẩm Thanh Lan giải bày “Nỗi khổ tương tư” vì đã lâu không gặp. “Dì à, sao lâu như vậy mà dì không đến thăm Hạo Hạo?” “Bởi vì gần đây dì có chuyện phải làm nên không có thời gian rảnh, chờ qua một khoảng thời gian nữa dì sẽ đến thăm Hạo Hạo được không?” “Dì nói rồi đó nha, lần sau không thể thật lâu mới đến thăm Hạo Hạo được. Cháu sẽ rất nhớ rất nhớ dì, không nhìn thấy dì cháu ăn cơm sẽ không cảm thấy ngon.” “Được rồi, vậy bây giờ Hạo Hạo có muốn ăn gì không?” Thẩm Thanh Lan lật thực đơn đến trang cuối cùng, trang này là các loại bánh ngọt đặc sắc của nhà hàng. Hạt Đậu Nhỏ lắc đầu xoa bụng, “Vừa rồi cháu đã ăn no rồi, bây giờ cháu nhìn dì ăn.” Thẩm Thanh Lan nghe vậy thì đưa thực đơn cho Kim Ân Hi, cô ấy lại đưa cho Daniel, rồi tò mò nhìn cô kiên nhẫn dỗ dành thằng bé trong lòng. Hạt Đậu Nhỏ phát hiện có người đang nhìn mình, liền nhìn về phía Kim Ân Hi, nở nụ cười thật tươi với cô: “Chào chị gái xinh đẹp!” Kim Ân Hi phì cười, “Cái miệng nhỏ này thật là ngọt.” Nói rồi, cô còn hơi cúi người, vươn tay nhéo khuôn mặt tròn xoe của Hạt Đậu Nhỏ, khiến cậu bé nhíu mày, “Không được nhéo mặt, sẽ không đẹp trai nữa.” Kim Ân Hi càng cười vui vẻ hơn, “Ôi, thằng nhóc này, cháu có biết thế nào là đẹp trai không?” “Đương nhiên biết rồi, giống như chú Giang của cháu vậy đó.” Kim Ân Hi tiếp tục đùa giỡn với Hạt Đậu Nhỏ. Daniel gọi mấy món ăn, sau đó đưa thực đơn cho nhân viên phục vụ rồi liếc nhìn dáng vẻ mỉm cười vui vẻ của Kim Ân Hi, trong mắt chứa vẻ dịu dàng mà ngay cả chính anh ta cũng không phát hiện ra. Món ăn được đưa lên, Thẩm Thanh Lan vừa ăn thỉnh thoảng lại vừa đút vài miếng cho Hạt Đậu Nhỏ đang ngồi trong lòng cô. Ở bàn khác, Giang Thần Hi thu tầm mắt đang nhìn mấy người Thẩm Thanh Lan lại, “Nhất Ninh, hình như Hạo Hạo rất thích chị dâu.” “Vâng. Nó đâu chỉ thích, mỗi lần nhìn thấy Thanh Lan là không cần người mẹ ruột này luôn ấy chứ. Lần trước Thanh Lan tới nhà em, nó còn sống chết muốn đi theo em ấy về, nói thế nào cũng không chịu nghe. Em còn hoài nghi không biết lúc sinh nó ra có bị người ta đánh tráo không nữa đấy.” Giang Thần Hi cũng cười, “Trên người chị dâu… thật sự có một sức hút rất đặc biệt, làm cho người khác bất giác thích cô ấy. Lần đầu tiên nhìn thấy cô ấy, anh còn cảm thấy thắc mắc, không biết tại sao Hoành Dật lại kết hôn với cô gái nhỏ hơn cậu ấy nhiều tuổi như thế, về sau tiếp xúc qua lại mấy lần liền hiểu được.” Bùi Nhất Ninh mỉm cười đắc ý: “Đương nhiên, mấy cô gái nhà bọn em thì dĩ nhiên là rất tốt rồi. Đúng rồi, lần trước nghe nói mẹ anh sắp xếp đối tượng xem mắt cho anh. Kết quả thế nào, có gặp đối phương không?” “Ừm, có gặp.” “Sau đó thì sao?” Giang Thần Hi khó hiểu nhìn cô, “Sau đó cái gì?” Bùi Nhất Ninh câm nín, hết rồi sao? Lẽ nào đây gọi là chưa thấy ánh sáng đã chết không? “Thần Hi, anh cũng đã không còn nhỏ nữa, đã đến lúc kết hôn rồi. Anh nhìn em gái em đi, nó cũng kết hôn rồi kìa.” Giang Thần Hi mỉm cười, “Nhất Ninh, giọng điệu này của em rất giống mẹ anh.” Bùi Nhất Ninh chỉ biết câm nín. “Em đấy, quan tâm anh như vậy, sao không thấy em tự đi tìm một người đi?” Giang Thần Hi hỏi cô. Bùi Nhất Ninh mỉm cười, “Tình hình của em thì anh cũng biết rồi đấy. Bình thường em bận rộn rất nhiều việc, lại còn phải chăm sóc Hạo Hạo, làm gì còn thời gian yêu đương chứ, với lại em có Hạo Hạo là đủ rồi.” “Nhất Ninh, sau này Hạo Hạo sẽ lớn lên, chắc chắn nó sẽ có gia đình của mình, cuộc sống của mình. Em cũng nên suy nghĩ cho chính mình một chút đi. Bây giờ em còn trẻ, chờ đến khi già rồi thì em biết làm sao chứ?” Chần chừ một chút rồi Giang Thần Hi lại tiếp tục nói: “Hay em vẫn luôn chờ ba Hạo Hạo trở về?” Mặt Bùi Nhất Ninh tối sầm lại nhưng cô vẫn cười nói: “Vào lúc người đàn ông kia bỏ lại em và Hạo Hạo thì giữa chúng em đã kết thúc rồi. Em sinh Hạo Hạo ra không phải bởi vì em yêu anh ta, bây giờ em không kết hôn cũng không phải vì em đang chờ anh ta, chỉ là tạm thời chưa gặp được người thích hợp mà thôi. Đợi đến ngày nào đó em gặp được, có lẽ em sẽ nhanh chóng kết hôn thôi.” “Vậy nếu như có một ngày ba của Hạo Hạo trở về tìm em, em có tha thứ cho anh ta không?” Bùi Nhất Ninh đã từng nghĩ tới giả thiết này vô số lần, từ lúc mới đầu là hận, về sau là nhớ nhung, lại về sau nữa là thất vọng, thậm chí là tuyệt vọng. Bùi Nhất Ninh lắc đầu: “Không, nếu như anh ta trở về, em sẽ không giấu anh ta Hạo Hạo là con anh ta, bởi vì em không thể cướp mất quyền được hưởng thụ tình yêu thương của cha dành cho Hạo Hạo. Nhưng em sẽ không giao Hạo Hạo cho anh ta. Thằng bé do em mang thai mười tháng mới sinh ra, cũng do một tay em nuôi nấng, em có thể cho phép Hạo Hạo nhận anh ta đã là nhượng bộ lớn nhất rồi.” Giang Thần Hi nghe vậy thì ánh mắt hơi khác lạ, đổi chủ đề khác, “Ngày mai em phải về thành phố Lâm rồi à?” “Vâng, nhưng cuối tháng em sẽ về đây một chuyến, bởi vì anh họ Quân Dục đính hôn.” Giang Thần Hi cũng nhận được thiệp mời đính hôn của Thẩm Quân Dục, “Không ngờ Quân Dục lại là người đính hôn sớm thứ hai trong đám bạn bọn anh.” “Cho nên anh cũng nhanh chóng nắm bắt thời gian đi.” Bùi Nhất Ninh trêu đùa, nhưng Giang Thần Hi chỉ cười không nói gì. Lúc này, bên bàn Thẩm Thanh Lan còn đang ăn. Bùi Nhất Ninh muốn đi qua dẫn Hạt Đậu Nhỏ đi, ai ngờ thằng nhóc này lại không chịu: “Mẹ, mẹ và chú Giang đi hẹn hò đi, con không muốn làm kỳ đà đâu, con muốn ở cùng với dì.” Bùi Nhất Ninh lườm yêu cậu bé, đúng là càng ngày càng không biết giữ mồm giữ miệng mà. “Chị họ, Hạo Hạo cứ để ở chỗ em đi, chiều nay em sẽ dẫn cháu về nhà. Chị có việc thì cứ đi trước đi.” Thẩm Thanh Lan nói. Chiều nay Bùi Nhất Ninh thật sự còn có việc, vốn định đưa Hạt Đậu Nhỏ về nhà trước, nhưng Thẩm Thanh Lan đã nói như vậy thì cô cũng đành đồng ý: “Vậy Hạo Hạo lại làm phiền em rồi, chiều nay em cứ đưa nó về cho mẹ chị là được rồi, không thì tối nay chị sẽ tới đón nó về.” Thẩm Thanh Lan gật đầu, Hạt Đậu Nhỏ liền xua tay với mẹ, “Mẹ, mẹ đi nhanh lên đi, chú Giang đang chờ mẹ kìa.” Bùi Nhất Ninh tức giận lườm con trai mình rồi mới đi.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]