“Tôi chết chẳng phải sẽ như ý anh sao? À, Có phải anh thấy tôi chưa chết, nên mới trở về kiếm chuyện chọc tức tôi phải không?”
“Ba, sao ba lại nói những lời trái lòng như vậy chứ!”
Hai cha con nói chuyện ở trong phòng, còn Thẩm Thanh Lan và Lư Nhã Cầm thì đứng ngoài cửa phòng. Thẩm Thanh Lan có thể nghe rõ tiếng mắng chửi của Thẩm lão gia, nhưng cô không đi vào. Lư Nhã Cầm lo lắng cho chồng, nhưng cũng biết bây giờ không nên đi vào.
Bà nhìn sang Thẩm Thanh Lan, “Thanh Lan, chuyện hôm nay rất cảm ơn cháu, cũng thật sự rất xin lỗi về việc làm của Quân Trạch ngày hôm đó, là do thím không biết cách dạy dỗ nó.”
Thẩm Thanh Lan hoàn toàn không thèm để tâm đến thái độ của Thẩm Quân Trạch. Hôm nay cô giúp Lư Nhã Cầm cũng không phải vì bà ta, mà là vì Thẩm lão gia. Hai ngày trước cô đã biết được bệnh tình của Thẩm Nhượng, nhưng đúng lúc Vu Hiểu Huyên xảy ra chuyện, nên cô đành tạm gác chuyện này sang một bên.
“Cháu làm vậy không phải vì thím.” Thẩm Thanh Lan lạnh nhạt nói.
“Thím biết, nhưng thím vẫn phải cảm ơn cháu.” Lư Nhã Cầm mỉm cười.
Thẩm Thanh Lan cũng vừa biết được, thì ra trước đây Thẩm Nhượng lại từng đính hôn với Phó Tĩnh Đình. Nhưng không biết năm đó Phó Tĩnh Đình gả cho Cố Bác Văn có liên quan gì đến chuyện từ hôn với Thẩm Nhượng không?
Nghe Thẩm lão gia nói thì hình như trước đây chuyện này đã rất ồn ào, đến nổi hai nhà gần như đoạn tuyệt quan hệ.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mat-ngot-hon-nhan/596659/chuong-232.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.