Sau khi lo liệu đám tang ba mẹ Vu Hiểu Huyên xong, Thẩm Thanh Lan bỗng nhiên rất nhớ Phó Hoành Dật nên liền đón xe đến quân khu thủ đô tìm anh. Trời đang đổ mưa, Thẩm Thanh Lan xuống xe, đứng dưới mưa chờ Phó Hoành Dật đến đón cô.
Lúc Phó Hoành Dật nhìn thấy Thẩm Thanh Lan đứng dưới mưa, khuôn mặt anh lập tức sa sầm. Anh cầm ô che cho Thẩm Thanh Lan rồi trách mắng, “Sao ra ngoài mà cũng không mang ô, nếu ngã bệnh thì phải làm sao, bác sĩ Chung nói sức khỏe em bây giờ không thể bị cảm lạnh...”
Thẩm Thanh Lan đột nhiên ôm eo Phó Hoành Dật khiến anh im bặt. Nhận ra tâm trạng cô là lạ, anh liền hỏi, “Làm sao vậy, Thanh Lan, có phải xảy ra chuyện gì rồi không?”
“Ba mẹ của Hiểu Huyên gặp tai nạn xe cộ qua đời rồi.” Thẩm Thanh Lan nói, Phó Hoành Dật im lặng một chút rồi đưa tay ôm cô thật chặt.
Đợi đến lúc tâm trạng của Thẩm Thanh Lan khá hơn một chút, Phó Hoành Dật mới buông cô ra, dẫn cô về nhà ở tập thể. Sau khi Thẩm Thanh Lan tắm nước nóng rồi đi ra thì Phó Hoành Dật đã nấu xong canh gừng.
“Trước tiên uống bát canh gừng này đi, không thể để bị cảm được.” Phó Hoành Dật chỉ chỉ bát canh gừng trên bàn rồi nói. Thẩm Thanh Lan ngoan ngoãn bưng bát lên, uống một hơi hết sạch.
“Bây giờ đã khá hơn chút nào chưa?” Phó Hoành Dật nhẹ giọng hỏi.
Thẩm Thanh Lan gật đầu, “Em không sao rồi, chỉ là vừa rồi bỗng nhiên nhớ tới bà nội nên có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mat-ngot-hon-nhan/596658/chuong-231.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.