Phó Tĩnh Đình chịu thua, ba mình cứng đầu lên thì khó mà khuyên được. Thẩm Thanh Lan cong môi, “Ông nội, ông chắc chắn không cần chúng cháu ở lại cùng chứ?”
“Đi đi, ông đâu có bị đập vỡ đầu đâu mà mấy đứa sợ đến như vậy. Lúc còn trẻ, ông đã trải qua chiến tranh, có vết thương gì mà chưa bị chứ?” Phó lão gia không coi vết thương nhỏ này là cái gì.
“Ông nội, ông cũng nói đó là lúc ông còn trẻ mà.” Phó Hoành Dật thản nhiên tiếp lời.
Phó lão gia trừng mắt, “Ý cháu là ông già rồi? Phó Hoành Dật, ông nói cho cháu biết, ông chỉ già bên ngoài thôi, chứ thật ra cơ thể ông rất khỏe mạnh. Đợi xuất viện rồi, ông còn có thể lên núi đánh hổ nữa đấy.”
“Hổ là loài động vật quốc gia bảo vệ, ông nội, ông không thể biết luật mà phạm luật.” Phó Hoành Dật chậm rãi nói, chọc cho Phó lão gia tức đến mức dựng râu trừng mắt. Ông quay đầu nhìn Thẩm Thanh Lan, “Thanh Lan, cháu xem thằng nhóc đó đi, nó nói ông như vậy đấy, ông là bệnh nhân mà.”
“Bây giờ ông biết mình là bệnh nhân rồi sao? Lúc nãy ai vừa nói mình có thể lên núi đánh hổ ấy nhỉ?” Phó Hoành Dật vẫn là dáng vẻ bình thản đó. Biết Phó lão gia đã qua cơn nguy kịch, chỉ còn điều dưỡng nghỉ ngơi nữa là khỏe, Phó Hoành Dật cũng yên lòng.
“Ai nói lên núi đánh hổ?” Cố Dương đi từ bên ngoài vào, vừa lúc nghe câu nói cuối cùng của Phó Hoành Dật nên tò mò hỏi.
“Ông ngoại, ông muốn lên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mat-ngot-hon-nhan/596643/chuong-216.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.