Ôn Hề Dao cười, “Đừng khách sáo với chị như vậy.”
Thẩm Thanh Lan gật đầu, “Cũng đúng, có khi tương lai chị là chị dâu của em cũng nên, đúng là không cần quá khách sáo.”
Dứt lời, khóe mắt cô quan sát nét mặt của Ôn Hề Dao. Cô vừa nói đùa, nhưng cũng vừa dò xét thái độ của cô ấy, bởi vì gần đây Sở Vân Dung luôn lẩm bẩm bên tai cô là Ôn Hề Dao tốt thế này tốt thế kia, mà cô cũng hơi ghét bỏ Thẩm Quân Dục đã ba mươi tuổi rồi mà vẫn còn là một xử nam độc thân. Nếu Ôn Hề Dao thích anh ấy thì cũng không tệ lắm.
Ôn Hề Dao bất đắc dĩ lắc đầu, “Ngay cả em cũng trêu ghẹo chị, bọn chị chỉ là mối quan hệ hợp tác bình thường.”
Thấy Ôn Hề Dao không giống đang nói đùa, Thẩm Thanh Lan tiếc nuối nhún nhún vai, “Được rồi, xem như em chưa nói gì đi. Nếu mẹ em có làm phiền chị thì em có thể nói vài lời với mẹ.”
“Không cần đâu, dì rất tốt tính, thỉnh thoảng ăn chung vài bữa cơm cũng rất vui.”
Nếu người ta đã không ngại thì Thẩm Thanh Lan cũng không nói thêm gì nữa. Đúng lúc này, Sở Vân Dung đi ra từ trong nhà bếp, trong tay bưng một tô mì, “Thanh Lan, qua đây ăn mì.”
Mì trứng cà chua đơn giản, bên trên còn có vài cọng rau xanh, Sở Vân Dung nói: “Mẹ không tính là biết nấu cơm, chỉ biết phụ nấu thôi, con ăn đỡ trước đi, tối về mẹ bảo chị Tống nấu món ngon cho con.”
Dù là trước hay sau khi kết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mat-ngot-hon-nhan/596642/chuong-215.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.