Nghe giọng điệu ghen tị của Phó Hoành Dật, Thẩm Thanh Lan không biết nên khóc hay cười. Cô nhìn Phó Hoành Dật, “Đào hoa của anh cũng đâu có kém, có một đóa luôn lắc lư trước mặt em đấy.” Em cũng có nói gì anh đâu.
Phó Hoành Dật không trả lời, mặc dù anh không chủ động trêu chọc Thẩm Hi Đồng, nhưng anh thật sự phiền lòng.
“Vợ à, anh có thể hiểu rằng em đang ghen không?” Phó Hoành Dật hỏi.
Thẩm Thanh Lan nhướng mày, “Anh thấy sao?”
Ngài Phó mỉm cười, “Anh thấy vậy đấy, có điều…” Anh đổi giọng, “Vợ yên tâm, anh là của em, một mình em. Anh không nhìn bất cứ bông hoa diêm dúa lòe loẹt nào khác. Nếu em không thích, thì cứ lấy kéo cắt hết. Anh giơ hai tay ủng hộ.” Phó Hoành Dật nghiêm túc nói, thiếu điều muốn đưa kéo cho Thẩm Thanh Lan luôn.
“Ồ? Không đau lòng?” Thẩm Thanh Lan liếc anh, Phó Hoành Dật không giận, còn cảm thấy cái liếc của cô có một sự hấp dẫn lạ thường. Anh dường như thấy tim mình đang đập nhanh hơn.
Phó Hoành Dật cúi đầu hôn lên môi cô, “Anh chỉ đau lòng vì em.” Sau đó hôn sâu hơn.
Tối qua, sau khi mày mò tìm ra được tư thế mới, ngài Phó vẫn luôn rục rịch, lúc này vợ yêu đang ở bên cạnh, sao mà nhịn được.
Thẩm Thanh Lan không từ chối, mấy ngày nữa anh phải trở về quân đội, sẽ rất lâu mới gặp lại anh, cô không nỡ từ chối, vòng tay ôm cổ, đáp lại nụ hôn của anh.
Nhiệt độ trong phòng dần dần cao lên…
Ngủ cho tới nửa đêm,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mat-ngot-hon-nhan/596607/chuong-180.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.