Nghe giọng điệu ghen tị của Phó Hoành Dật, Thẩm Thanh Lan không biết nên khóc hay cười. Cô nhìn Phó Hoành Dật, “Đào hoa của anh cũng đâu có kém, có một đóa luôn lắc lư trước mặt em đấy.” Em cũng có nói gì anh đâu. Phó Hoành Dật không trả lời, mặc dù anh không chủ động trêu chọc Thẩm Hi Đồng, nhưng anh thật sự phiền lòng. “Vợ à, anh có thể hiểu rằng em đang ghen không?” Phó Hoành Dật hỏi. Thẩm Thanh Lan nhướng mày, “Anh thấy sao?” Ngài Phó mỉm cười, “Anh thấy vậy đấy, có điều…” Anh đổi giọng, “Vợ yên tâm, anh là của em, một mình em. Anh không nhìn bất cứ bông hoa diêm dúa lòe loẹt nào khác. Nếu em không thích, thì cứ lấy kéo cắt hết. Anh giơ hai tay ủng hộ.” Phó Hoành Dật nghiêm túc nói, thiếu điều muốn đưa kéo cho Thẩm Thanh Lan luôn. “Ồ? Không đau lòng?” Thẩm Thanh Lan liếc anh, Phó Hoành Dật không giận, còn cảm thấy cái liếc của cô có một sự hấp dẫn lạ thường. Anh dường như thấy tim mình đang đập nhanh hơn. Phó Hoành Dật cúi đầu hôn lên môi cô, “Anh chỉ đau lòng vì em.” Sau đó hôn sâu hơn. Tối qua, sau khi mày mò tìm ra được tư thế mới, ngài Phó vẫn luôn rục rịch, lúc này vợ yêu đang ở bên cạnh, sao mà nhịn được. Thẩm Thanh Lan không từ chối, mấy ngày nữa anh phải trở về quân đội, sẽ rất lâu mới gặp lại anh, cô không nỡ từ chối, vòng tay ôm cổ, đáp lại nụ hôn của anh. Nhiệt độ trong phòng dần dần cao lên… Ngủ cho tới nửa đêm, Thẩm Thanh Lan dường như nghe có tiếng khóc, cô mở mắt, Phó Hoành Dật đã thức dậy, “Em ngủ đi, anh đi xem.” Thẩm Thanh Lan nghe vậy, nằm trở lại, Phó Hoành Dật khoác áo rồi đira ngoài. Tiếng khóc truyền ra từ phòng ngủ sát vách, đó là nơi Hạt Đậu Nhỏ ngủ. Lúc anh tới, dì Triệu và Phó Tĩnh Đình đã ở đó rồi. “Đã xảy ra chuyện gì?” Phó Hoành Dật hỏi. Phó Tĩnh Đình ôm Hạt Đậu Nhỏ, dì Triệu xếp chăn nệm, “Không có gì, thằng nhóc tè dầm mà thôi. Đợi lát nữa đổi chăn là được rồi. Hoành Dật, cháu ngủ trước đi, ở đây có cô rồi.” Hạt Đậu Nhỏ vùi trong lòng Phó Tĩnh Đình, nhỏ giọng thút thít, trên người bọc một cái khăn tắm, có lẽ đã thay quần áo rồi. Thấy Phó Hoành Dật vào, Hạt Đậu Nhỏ nhìn lại, không thấy Thẩm Thanh Lan thì thất vọng. “Dì… dượng, dì đâu?” “Dì cháu ngủ rồi.” Phó Hoành Dật nhẹ giọng nói. “Cháu… hu hu… cháu muốn ngủ với dì.” Trên mặt Hạt Đậu Nhỏ đều là nước mắt. Bởi vì vừa khóc, nên đôi mắt to ướt nhẹp, khuôn mặt nhỏ nhắn hồng hồng, mắt cũng hồng hồng. Phó Hoành Dật vốn muốn từ chối, nhưng nhìn đến khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu bé, lại sửa lời: “Được.” Rồi ôm Hạt Đậu Nhỏ từ tay Phó Tĩnh Đình. “Tắm chưa?” Anh hỏi dì Triệu. Dì Triệu gật đầu, “Tắm rồi, cô con tắm cho cậu bé.” Vừa nói vừa chỉ tủ đầu giường, “Đồ của cậu bé ở kia, cháu thay cho nó đi.” Phó Hoành Dật lấy đồ thay cho bé, sau đó ôm cậu bé về phòng ngủ của mình. Thẩm Thanh Lan còn chưa ngủ, thấy anh bế Hạt Đậu Nhỏ vành mắt hồng hồng đi vào, thì hỏi: “Gặp ác mộng sao?” “Tè dầm rồi.” Phó Hoành Dật vừa nói vừa nhìn nhóc con trong lòng, giọng nói ghét bỏ, đã ba tuổi rồi mà còn tè dầm, có xấu hổ hay không chứ? Chỉ là… đến năm sau, ngài Phó thường xuyên phải dọn tác phẩm của cục cưng nào đó. Ngoại trừ nhận mệnh dọn chăn, thay tã cho nhóc con xấu xa, ngài Phó còn phải mang đi giặt sạch, làm sao còn nhớ anh đã từng ghét bỏ bạn nhỏ ba tuổi tè dầm trên giường. Hạt Đậu Nhỏ cúi đầu, dường như có chút ngượng ngùng, không dám nhìn Thẩm Thanh Lan, “Dì, cháu không cố ý. Chỉ là… chỉ là do buổi tối uống nhiều sữa quá thôi.” Buổi tối trước khi ngủ, Phó Tĩnh Đình cho Hạt Đậu Nhỏ uống một một ly sữa bò lớn. Thường ngày, Bùi Nhất Ninh đều mặc tã cho Hạt Đậu Nhỏ. Hôm nay, Bùi Nhất Ninh tuy đã bỏ tã vào trong túi của Hạt Đậu Nhỏ, nhưng lại quên dặn trước với Phó Hoành Dật và Thẩm Thanh Lan. Bọn Thẩm Thanh Lan chưa có con, làm sao biết nhiều như vậy được, chỉ sơ suất một chút là xảy ra chuyện như thế này. Thẩm Thanh Lan thấy không sao cả, trẻ con là vậy mà. Dù cô chưa từng nuôi trẻ con, nhưng cô có nghe người ta nói trẻ con tè dầm là một chuyện rất bình thường. Cô vỗ vỗ một chỗ trên giường, “Qua đây.” Hạt Đậu Nhỏ đi chân trần, Phó Hoành Dật không buông cậu bé ra mà đặt cậu bé lên giường. Cậu bé ngoan ngoãn nằm cạnh Thẩm Thanh Lan, “Dì, cháu sẽ không tè dầm.” Thẩm Thanh Lan cười dịu dàng, sờ sờ khuôn mặt của cậu bé, “Dì biết, ngủ đi.” Không biết có phải do nằm cạnh Thẩm Thanh Lan hay không, mà Hạt Đậu Nhỏ nhanh chóng ngủ được ngay. Chỉ khổ ngài Phó, muôn ôm vợ của mình mà không được, vì ở giữa có một ở tên tiểu quỷ. Anh thầm hối hận, lúc đó nhất định là anh bị teo não nên mới đồng ý cho Hạt Đậu Nhỏ ngủ chung với mình. Ngài Phó buồn rầu trợn tròn mắt nhìn trần nhà, không nói câu nào. Một đêm trôi qua yên ổn. Phó Hoành Dật thức dậy vào lúc sáng sớm, theo bản năng muốn ôm người bên cạnh, lại phát hiện cảm giác không đúng, mở mắt ra mới thấy là đó là Hạt Đậu Nhỏ. Kề sát anh là cái mông của Hạt Đậu Nhỏ. Sắc mặt Phó Hoành Dật tái xanh, nhất là khi nhìn thấy tay Hạt Đậu Nhỏ đặt trên ngực Thẩm Thanh Lan, đáy mắt lạnh lẽo, mặt đen như đáy nồi. Giơ tay ôm Hạt Đậu Nhỏ từ trong lòng Thẩm Thanh Lan, anh vừa động là Thẩm Thanh Lan liền thức, “Anh làm gì vậy? Coi chừng làm Hạo Hạo thức.” Phó Hoành Dật nhìn thoáng qua nhóc con nào đó ngủ tới chảy nước miếng, “Có gọi cũng không tỉnh.” Dù ngoài miệng nói như vậy, thế nhưng động tác lại nhẹ nhàng hơn, chỉnh tư thế ngủ cho Hạt Đậu Nhỏ xong, rồi lại đắp chăn cho cậu bé, thấy cậu bé vẫn còn ngủ ngon, mới nhìn Thẩm Thanh Lan. “Thức dậy chưa?” Thẩm Thanh Lan cầm điện thoại lên nhìn, gật đầu, “Dậy thôi.” Hai vợ chồng rời giường, rửa mặt, thay đồ thể dục, rồi cùng nhau ra ngoài. Hai người đều có thói quen dậy sớm, lúc Phó Hoành Dật về nhà, bọn họ đều cùng nhau ra ngoài chạy bộ. Lúc mới bắt đầu, Phó Hoành Dật còn kinh ngạc vì thể lực của Thẩm Thanh Lan, dù tốc độ của anh nhanh hay chậm thì cô đều có thể đuổi kịp, nhịp thở còn không loạn nữa, do vậy lần đầu tiên thấy, Phó Hoành Dật đã hỏi cô. Thẩm Thanh Lan bình thản nhìn anh, sau đó nói một câu, “Ông nội em là quân nhân, sau khi em trở về, ông nội đã từng huấn luyện em.” Lúc hai người cầm theo bữa sáng về, bắt gặp Phó Tĩnh Đình vừa rửa mặt xong, lại còn đang ngáp. Tối qua, Hạt Đậu Nhỏ tè dầm làm bà ấy thức, rồi không ngủ được nữa, bây giờ rất buồn ngủ. “Ủa, các cháu chạy bộ về rồi sao?” Thấy bữa sáng trên tay hai người, Phó Tĩnh Đình kinh ngạc. Thẩm Thanh Lan cười cười, “Cô, lại đây ăn sáng đi ạ, con có mua bánh bao chiên cô thích ăn nhất.” Phó Tĩnh Đình nhìn sang, chỗ bánh bao chiên này cách đây 5 km, đi về là 10 km, hai đứa này chạy bộ đi mua? Nhìn toàn thân hai đứa sảng khoái thế kia, không có chút mồ hôi, Phó Tĩnh Đình thầm lắc đầu, đúng là thể lực tốt. “Thanh Lan có lòng rồi, trước đây Hoành Dật còn chưa từng mua bánh bao chiên gì cho cô hết.” Phó Tĩnh Đình cười đùa đi vào phòng ăn. Phó lão gia từ trên lầu đi xuống, cả nhà ngồi trong phòng ăn cùng ăn sáng. Dì Triệu dọn chén đũa ra, trên đường trở về, Thẩm Thanh Lan đã gọi cho dì Triệu, bảo dì không cần làm bữa sáng. “Hạo Hạo đâu? Còn ngủ sao?” Phó Tĩnh Đình uống một ngụm sữa đậu nành, hỏi. Phó Hoành Dật gật đầu, “Con có mua cháo cho nó rồi, lát nữa thêm quả trứng là được.” “Người nhà nó hôm nay tới đón hay là để nó ở đây thêm vài ngày?” “Hôm nay sẽ đến đón.” Đang trò chuyện, thì trên cầu thang xuất hiện một bóng người nhỏ bé, chạy bạch bạch vào phòng khách, “Dì, sao dì không gọi cháu dậy?” Chắc là vừa học cách mặc quần áo, nên quần áo trên người Hạt Đậu Nhỏ hơi lộn xộn, Phó Tĩnh Đình đứng lên chỉnh lại cho cậu bé. Hôn lên mặt cậu bé một cái, xúc cảm mềm mại làm bà ấy rất thích. Cố Dương khi còn bé cũng đáng yêu như vậy, “Hạo Hạo, sao dậy sớm vậy?” Hạt Đậu Nhỏ xoa xoa mắt, đại khái là chưa ngủ đủ, ánh mắt mơ màng, “Cháu không thấy dì nên thức.” Phó Tĩnh Đình bật cười, đứa bé này thật bám Thanh Lan, nếu không biết còn tưởng rằng cậu bé là con của Thanh Lan đó. “Hạo Hạo muốn ăn sáng chưa?” Thẩm Thanh Lan hỏi. Hạt Đậu Nhỏ gật đầu, lại lắc đầu, “Cháu còn chưa đánh răng, mẹ nói chưa đánh răng là không thể ăn sáng.” Phó Tĩnh Đình bật cười, ôm cậu bé lên, “Đi thôi, bà cô dẫn cháu đi đánh răng. Dì có mua cháo ngon cho cháu, lát nữa đánh răng xong thì ăn.” Dì Triệu vào phòng bếp múc cháo cho Hạt Đậu Nhỏ, sau đó luộc một quả trứng. Hạt Đậu Nhỏ đang ăn cháo thì chuông cửa vang lên. Dì Triệu đứng dậy đi mở cửa, thấy người đứng ngoài là một người phụ nữ lạ, thì nghi ngờ hỏi: “Xin hỏi, cô tìm ai?” Bùi Nhất Ninh dịu dàng trả lời: “Tôi tới tìm Thanh Lan, tôi là chị họ của em ấy.” Cô ấy vừa nói là dì Triệu đã biết đây chính là mẹ của Hạt Đậu Nhỏ, nhìn có vài phần giống Hạt Đậu Nhỏ. Dì Triệu tránh sang một bên, “Mời vào.” “Cảm ơn dì.” “Mẹ, sao mẹ tới sớm vậy?” Hạt Đậu Nhỏ đang cầm muỗng múc cháo, thấy mẹ mình vào thì chu cái miệng nhỏ lên hỏi. Bùi Nhất Ninh cười, thằng bé ghét bỏ cô ấy tới sớm đây mà, thằng nhóc thối tha này, có dì là không cần mẹ, không biết ai mới là người mang thai mười tháng sinh ra nó nữa. “Nếu mẹ không tới thì con không định về nhà, phải không?” Bùi Nhất Ninh tức giận. Sau đó, nhìn về phía Phó lão gia, nói: “Ông nội Phó, làm phiền quá rồi. Cô Phó, đã lâu không gặp.” Phó Tĩnh Đình biết Bùi Nhất Ninh, khi còn bé, cô ấy từng đến nhà họ Phó chơi, chỉ là nhiều năm chưa gặp mà thôi. “Con là Nhất Ninh sao? Nhiều năm không gặp, cô không nhận ra con luôn đó. Con ăn sáng chưa?” “Con ăn rồi, cám ơn cô Phó.” Đặt cái túi trên tay xuống ghế, “Ông nội Phó, đây là một ít thức ăn ba mẹ bảo con mang tới cho ông, ông nếm thử đi ạ.” Phó lão gia cười hiền, “Con đến là được rồi, mang nhiều đồ như vậy làm gì?” “Chỉ là đồ nhà làm thôi ạ. Bình thường mẹ con rảnh rỗi, nên thích nghiên cứu cách làm món này món kia. Ông nếm thử đi ạ, mùi vị không tệ đâu.” “Mẹ con thật tốt.” Những người khác đã ăn xong rồi, chỉ còn lại một mình Hạt Đậu Nhỏ. Hạt Đậu Nhỏ tuy ăn chậm, nhưng lễ nghi trên bàn ăn rất tốt, không hề để rơi vãi. Bùi Nhất Ninh ra phòng khách ngồi chờ, Hạt Đậu Nhỏ ăn cơm xong mới nhớ tới mẹ của mình, cậu bé vùi trong lòng mẹ, thương lượng: “Mẹ, nhà dì rất vui, ông cố rất thú vị, dượng còn kể chuyện cổ tích cho con nữa. Hôm nay con không về được không?” Bùi Nhất Ninh buồn cười, “Con ở nhà dì một buổi tối rồi, gây không ít phiền phức cho nhà dì. Bây giờ còn muốn ở nữa, không biết xấu hổ sao hả?” Ngượng ngùng nhìn Phó lão gia, “Ông nội Phó, thật ngại quá, thằng nhóc này mặt dày, mong ông đừng để bụng.” Phó lão gia cười ha ha, “Hạo Hạo rất đáng yêu, nhà ông rất thích cậu bé, nếu cậu bé thích, thì muốn ở đây bao lâu cũng được.” Phó Tĩnh Đình nói thêm, “Đúng vậy. Nhà cô không có trẻ con, có trẻ con cho náo nhiệt một chút, Hạo Hạo hoạt bát đáng yêu, bọn cô cầu còn không được nữa.” Hạt Đậu Nhỏ cười đắc ý, “Mẹ thấy chưa? Con không phải phiền phức đâu, nhà ông cố rất thích con, dì cũng rất thích con. Hôm qua con còn ngủ chung với dì đó. Hôm nay con muốn ở đây nữa.” “Nhưng mà con có nhà của mình, không thể ở nhà dì mãi được. Hôm nay con phải về với mẹ.” Bùi Nhất Ninh kiên nhẫn giải thích với Hạt Đậu Nhỏ. “Vì sao ạ?” Hạt Đậu Nhỏ không muốn, “Con không muốn về nhà.” “Hôm nay mẹ phải đi rồi, con không đi tiễn mẹ sao?” Bùi Nhất Ninh thấy con trai không chịu, đành ra đòn sát thủ. “Chị, không phải nói mùng mười mới đi sao? Sao hôm nay đi rồi?” Thẩm Thanh Lan khó hiểu, trước đó Bùi Nhất Ninh nói mùng mười mới đi. “Vừa nhận được thông báo, chị phải đi sớm để báo danh. Nếu không thì chị cũng không tới làm phiền mọi người vào lúc sáng sớm thế này đâu.” Bùi Nhất Ninh giải thích. Hạt Đậu Nhỏ không kịp buồn vì không được ở lại, cậu bé kéo áo Bùi Nhất Ninh, “Mẹ, hôm nay mẹ phải đi sao?” Bùi Nhất Ninh vuốt vuốt tóc của con trai, “Đúng vậy, cho nên Hạo Hạo đi tiễn mẹ, được không?” Đại khái là luyến tiếc, nên Hạt Đậu Nhỏ nước mắt lưng tròng, “Mẹ, mẹ có thể dẫn Hạo Hạo đi cùng không?” Rốt cuộc vẫn là ruột thịt, đến lúc lúc chia tay thật sự là không nỡ. Chóp mũi Bùi Nhất Ninh chua xót, “Không phải đã nói rồi sao, Hạo Hạo ở cùng bà ngoại, là đàn ông nói phải giữ lời.” Hạt Đậu Nhỏ không nói gì, cúi đầu yên lặng rơi nước mắt. Thấy bộ dạng này của cậu bé, Phó Tĩnh Đình rất đau lòng, trầm giọng nói: “Nhất Ninh, hai vợ chồng con phải đi nơi khác làm việc sao? Hạo Hạo còn nhỏ, nên dẫn đi cùng mới tốt, trẻ con lớn lên cạnh cha mẹ là tốt nhất.” Phó lão gia có nghe chuyện của Hạt Đậu Nhỏ rồi. Thấy con gái nói vậy, ông cũng không nói gì, Phó Tĩnh Đình quanh năm ở nước ngoài, không biết chuyện cũng là bình thường. “Cô Phó, con không kết hôn, con có bầu Hạo Hạo trước khi cưới.” Bùi Nhất Ninh mỉm cười, thản nhiên nói. Phó Tĩnh Đình rất xấu hổ, bà ấy không ngờ chuyện là như vậy, “À… Nhất Ninh, cô xin lỗi.” Bùi Nhất Ninh rất thoải mái, “Không có gì đâu cô, tất cả mọi người ở Thủ đô đều biết, con không có gì phải giấu giếm. Con còn phải cám ơn người đàn ông kia, tặng cho con một món quà tốt như vậy.” Hạt Đậu Nhỏ nghe không hiểu lời của người lớn, cậu bé đang đắm chìm trong đau buồn của mình. Bùi Nhất Ninh không dỗ cậu bé mà trò chuyện với mọi người, được một lát thì đứng dậy chào đi về. “Không ngồi thêm một lát?” Phó Tĩnh Đình giữ lại. “Không ạ, trong nhà còn nhiều chuyện, Lần sau có cơ hội, cháu lại tới thăm ông nội Phó và cô Phó. Hạo Hạo, chào ông cố và bà cô đi.” Hạt Đậu Nhỏ đã nín khóc, nhưng vẫn còn không vui. Nghe mẹ nói, cậu bé ngẩng đầu lên, “Ông cố, bà cô, hẹn gặp lại. Dì, dượng, hẹn gặp lại.” Phó lão gia cười ha hả, “Hạo Hạo, hẹn gặp lại, sau này nhớ thường tới chơi.” Hạt Đậu Nhỏ gật đầu, vẫy tay chào mọi người, rồi đi theo Bùi Nhất Ninh. Phó Hoành Dật nhìn bọn họ đi, đáy lòng thầm thở dài một hơi, vậy là đi rồi. Anh nhìn cái bụng bằng phẳng của Thẩm Thanh Lan, thầm thề trong lòng, tuyệt đối không thể có con sớm như vậy, một cái bóng đèn to lớn, muốn giả vờ không thấy cũng khó, tốt nhất là năm sáu bảy tám năm nữa có con cũng không muộn. Nếu Phó lão gia biết suy nghĩ của Phó Hoành Dật, nhất định ông sẽ tức phun máu mất. Ông già này đã hơn tám mươi tuổi, còn sống bao nhiêu năm nữa đâu, chỉ muốn trước khi chết được ôm chắt, hưởng phúc bốn đời mà thôi. Kết quả thì sao? Cái thằng nhóc này bảo đợi thêm năm sáu bảy tám năm nữa. Khi đó không biết ông còn sống hay không, thằng nhóc này muốn tức chết ông mà. Hạt Đậu Nhỏ đi rồi, trong nhà trở nên vắng lặng trong nháy mắt, “Quả nhiên, trong nhà có trẻ con mới náo nhiệt.” Phó lão gia cảm thán, vừa nói vừa vô tình nhìn lướt qua cái bụng Thẩm Thanh Lan, có chút tiếc nuối. Cháu trai đã bàn với ông, đợi thêm hai năm nữa mới có con, Phó lão gia biết Thẩm Thanh Lan bây giờ còn trẻ, ông thông cảm cho con bé. Phó Hoành Dật mỉm cười, không tiếp đề tài này. Ở nhà cả buổi sáng với Phó lão gia, lúc xế chiều, Thẩm Thanh Lan và Phó Hoành Dật ra ngoài. Hôm nay là mùng tám, hầu hết các cửa hàng trên phố đều đã mở cửa. Lúc này, hai người bọn họ không đi dạo phố, mà đi tới chỗ đoàn phim. Thẩm Thanh Lan đã lâu không gặp Vu Hiểu Huyên, nên định đến đoàn phim nhìn cô ấy, Phó Hoành Dật tất nhiên là đi theo vợ mình.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]