Trước kia cô cũng từng gặp một người như vậy, người đó đã dịu dàng nhìn cô rồi nói, “Tiểu Thất, em rất giỏi, rất tuyệt. Dù có khó khăn đến mức nào thì em cũng phải kiên trì. Phải sống sót, còn sống mới còn hy vọng, mới có thể... về nhà.”
Bây giờ cô đã về nhà, mang theo hy vọng trở về nhà của người đó.
“Chị?”
Thẩm Thanh Lan chớp mắt một cái, quay đầu lại nhìn gương mặt non nớt của Nhan Tịch, từ tốn nói, “Em có thể thuyết phục ba mẹ để em thử một lần. Nếu như em không thể thi đậu vào đại học B, hoặc thành tích thi không cao, không vào được các trường đại học tốt trong nước, thì đến lúc đó em sẽ nghe theo sự sắp xếp của ba mẹ, ra nước ngoài du học. Chị nghĩ ba mẹ em sẽ đồng ý.”
Nhan Tịch nhìn cô, “Sẽ có tác dụng sao?”
Thẩm Thanh Lan gật đầu chắc nịch, “Có.”
Nhan Tịch sáng mắt lên, nín khóc mỉm cười. Đôi mắt của Thẩm Thanh Lan cũng hiện ý cười, đúng là trẻ con, lúc khóc lúc cười.
“Có điều, nếu sau này gặp phải chuyện gì thì cũng phải học cách đối mặt, trốn tránh không thể giải quyết vấn đề, đừng khiến cho người nhà lo lắng.” Thẩm Thanh Lan nói, nhưng giọng điệu không nghiêm túc mà lại giống như đang tán gẫu với bạn bè hơn.
Nhan Tịch có hơi xấu hổ, cũng không dám nói mình thường xuyên trốn học.
“Sau này em sẽ không như vậy nữa.”
Tâm trạng Nhan Tịch tốt lên nên nhìn thấy đồ ăn ngon trên bàn là lại thèm, “Chị, em có thể ăn một miếng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mat-ngot-hon-nhan/596543/chuong-116.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.