Bài viết được đăng vào mười một giờ rưỡi tối qua. Bọn họ lúc đó đã đi ngủ từ lâu. Ngoài Vu Hiểu Huyên ra, bọn họ thường ngày cũng không có ai thích lên diễn đàn trường, nên tất nhiên không biết chuyện này. Ồn ào cả đêm, đến sáng hôm nay thì cả trường đều biết chuyện này. Phương Đồng im lặng, sau đó nhìn sang Thẩm Thanh Lan: “Thanh Lan, cậu biết ai làm không?” Thẩm Thanh Lan lắc đầu. “Không phải là cái cô chị nuôi Thẩm Hi Đồng kia chứ?” Vu Hiểu Huyên động não, “Hôm qua chúng ta nói chị ta như vậy khiến chị ta tức điên lên, cố ý hãm hại cậu.” Vừa dứt lời, Phương Đồng liền đảo mắt nhìn sang, “Vu Hiểu Huyên, tớ phát hiện ra cậu đúng là một con heo.” “Chẳng lẽ tớ nói không đúng sao, Thanh Lan bình thường có xích mích với ai đâu. Đang yên đang lành, ai lại hại cậu ấy thế này? Ngoài Thẩm Hi Đồng ra thì còn ai nữa chứ?” Phương Đồng: “Sao cậu không dùng não nghĩ thử xem Thẩm Hi Đồng làm như vậy thì có lợi ích gì? Thanh Lan học ba năm trong trường mà vẫn không có ai biết thân phận của cậu ấy. Cậu cho rằng cô ta lại muốn người khác biết chuyện Thanh Lan là nhị tiểu thư nhà họ Thẩm sao?” “Đương nhiên là chị ta không muốn rồi.” Vu Hiểu Huyên vô thức trả lời, “Nhưng chuyện này thì liên quan gì đến chuyện cô ta mắng chửi Thanh Lan chứ?” Phương Đồng nhìn Hiểu Huyên với vẻ hết thuốc chữa, “Bây giờ rõ ràng là có người hại Thanh Lan. Xảy ra chuyện thế này, nếu cuối cùng điều tra ra là do Thẩm Hi Đồng làm, cậu cảm thấy người nhà họ Thẩm còn có thể chứa chấp chị ta sao? Chị ta sẽ ngu xuẩn tự tay hủy hoại tương lai như thế sao?” Vu Hiểu Huyên ngây ra, “Không phải là chị ta thì là ai?” Phương Đồng đảo mắt, “Tớ mà biết thì còn hỏi cậu làm gì nữa.” Nói rồi, cô quay sang nhìn Thẩm Thanh Lan, “Thanh Lan, cậu định giải quyết chuyện này thế nào? Có cần công bố chuyện cậu là thiên kim nhà họ Thẩm ra ngoài không?” Mắt Vu Hiểu Huyên sáng lên, “Đúng vậy, nếu người khác biết Thanh Lan là người nhà họ Thẩm thì những lời đồn kia sẽ tự biến mất ngay.” Thẩm Thanh Lan lắc đầu, “Tạm thời không cần.” “Nhưng bây giờ nếu không làm sáng tỏ, đến khi mọi chuyện ồn ào hơn, cho dù cuối cùng có giải thích cũng sẽ ảnh hưởng xấu đến cậu.” Phương Đồng cau mày. Cô ấy dù sao cũng đã gặp nhiều chuyện từ bé, nên suy nghĩ nhạy bén hơn Vu Hiểu Huyên. “Đúng vậy, Thanh Lan, nếu bọn họ biết được thân phận của cậu thì chắc chắn sẽ là mấy cái vả mặt bôm bốp.” Thẩm Thanh Lan không muốn để người khác biết thân phận của cô, vì điều đó mang đến cho cô rất nhiều phiền phức. Chưa nói đến chuyện khác, ở đại học B có rất nhiều thiên kim, công tử quyền quý ở Bắc Kinh, trong đó có không ít người muốn bám víu lấy nhà họ Thẩm. Nếu bị bọn họ biết thì ngày tháng yên tĩnh của cô cũng sẽ chấm dứt. Thẩm Thanh Lan nhìn vào màn hình máy tính, xem ID xa lạ kia, đôi mắt xinh đẹp khẽ lóe lên, đặt ngón tay dài xuống bàn phím, nhưng còn chưa làm gì thì màn hình máy tính đã tối sầm lại, không thấy gì nữa. Vu Hiểu Huyên sửng sốt, “Cúp điện sao?” “Cậu ngốc à, đây là laptop, bị cúp điện cũng đâu có tắt máy nhanh như vậy.” Phương Đồng lại khinh bỉ chỉ số thông minh của Vu Hiểu Huyên một lần nữa, rồi nhìn sang Thẩm Thanh Lan hỏi, “Thanh Lan, cậu đã làm gì thế?” Thẩm Thanh Lan lắc đầu, “Không phải tớ.” Cô vẫn chưa kịp làm gì thì website đã bị hack. “Chẳng lẽ là vị đại hiệp nào đó không nhìn nổi nữa nên gặp chuyện bất bình rút đao tương trợ?” Vu Hiểu Huyên phấn khởi hỏi. Phương Đồng chịu thua đỡ trán, “Tớ đã nói với cậu từ lâu là bớt xem mấy loại tiểu thuyết không thực tế này lại đi mà. Cậu vốn đã không thông minh rồi, bây giờ lại càng ngốc hơn.” Vu Hiểu Huyên sửng sốt, sau đó liền nổi đóa, “Phương Đồng, cậu mà mắng tớ ngốc nữa là tớ sẽ liều mạng với cậu đấy.” Nhưng Phương Đồng hoàn toàn không ngờ rằng Vu Hiểu Huyên lần này quả thật đã đoán trúng. Trong phòng ngủ nào đó của đại học B, những ngón tay thon dài gõ một cái, môi cong lên nở một nụ cười xinh đẹp, “Xong!” Chỉ một lát sau, trang web đã trở lại bình thường, nhưng bài viết tối qua đã biến mất, dù có tìm kiếm thế nào cũng không thấy. Có người đã down những bức ảnh kia xuống, thấy bài viết lúc đầu biến mất liền định đăng lên một lần nữa, nhưng vừa đăng lên chưa được ba mươi giây thì máy tính đã bị hack tiếp. Có người không từ bỏ ý định, đăng bài đến mấy lần, sau đó máy tính liền bị nhiễm virus. Cũng có người muốn đăng những hình ảnh này lên mạng, nhưng cũng xuất hiện tình huống tương tự. Dù có đăng lên website nào thì hình ảnh cũng sẽ bị xóa trong vài giây, hoàn toàn không để bất cứ người nào kịp nhìn thấy. Thẩm Thanh Lan đương nhiên không biết được những chuyện này. Cô bây giờ đang thao tác trên máy tính, muốn tìm ra nơi phát tán hình ảnh. Những bức ảnh này được chụp rất rõ ràng, chứng tỏ đã được chụp ở khảng cách gần. Hơn nữa thời gian giữa những lần chụp cách nhau khá xa, cũng không giống như vô tình chụp được. Nói cách khác là cô đã bị ai đó theo dõi mà không hề hay biết gì. Đương nhiên cũng không loại trừ một loại khả năng là có người vẫn luôn chú ý đến cô, rồi nhân cơ hội chụp ảnh lại. Ngón tay thon lướt nhanh trên bàn phím, gõ từng dòng ký tự bí ẩn. Phương Đồng và Vu Hiểu Huyên nhìn cô với vẻ mặt vô cùng khiếp sợ. Tuy không biết những ký tự đó, thế nhưng cả hai người đều có thể nhìn ra Thẩm Thanh Lan đang xâm nhập vào máy tính của người khác, như người ta thường gọi là “Hacker“. Sau khi hết khiếp sợ, Vu Hiểu Huyên liền sùng bái nhìn Thẩm Thanh Lan, trong đôi mắt sáng ngời như viết, “Nữ thần, cậu đúng là thần tượng của tớ, còn có cái gì mà cậu không biết làm không?” Phương Đồng dù không thái quá như vậy, nhưng ánh mắt nhìn Thẩm Thanh Lan cũng đầy vẻ nghiên cứu và thán phục. Quen biết cô ba năm, mỗi lần Phương Đồng cho rằng đã hiểu rõ cô, thì cô đều mang lại cho cô ấy một bất ngờ lớn hơn. Bỗng nhiên Phương Đồng hơi tò mò với cách nhà họ Thẩm dạy dỗ Thẩm Thanh Lan. Rốt cuộc là cách giáo dục phải ưu tú thế nào thì mới có thể nuôi dạy nên một Thẩm Thanh Lan như vậy. Chỉ là dần dần, vẻ mặt vốn luôn trầm tĩnh của Thẩm Thanh Lan bỗng hơi rối rắm, chân mày của cô cau lại, ánh mắt nhìn vào màn hình máy tính hơi nghiêm túc. Cô có thể cảm nhận được rất rõ có người đang cản trở cô điều tra. Nhưng hình như người này không có ý xấu mà chỉ đơn giản là không muốn cho cô điều tra thôi. Thẩm Thanh Lan cảm nhận được đối phương là một cao thủ máy tính, đã lâu rồi cô không gặp phải một đối thủ ngang tài ngang sức như vậy. Vẻ hiếu thắng hiếm có xuất hiện trên khuôn mặt xinh đẹp của Thẩm Thanh Lan. Những ngón tay mảnh khảnh gõ bàn phím càng lúc càng nhanh hơn. Đến cuối cùng, Phương Đồng và Vu Hiểu Huyên chỉ có thể nhìn thấy ngón tay của Thẩm Thanh Lan lướt như bay trên bàn phím. Vu Hiểu Huyên ngáp một cái, xem hơn mười mấy phút, cảm giác mới lạ của cô cũng đã qua. Nhìn vẻ mặt bình tĩnh của Thẩm Thanh Lan, cô biết Thanh Lan đã tìm được cách giải quyết chuyện này nên cũng không cuống cuồng nổi đóa nữa. Sáng nay thức dậy sớm, lại tiêu hao quá nhiều năng lượng, Vu Hiểu Huyên tỏ ra rất buồn ngủ. Vu Hiểu Huyên chống cằm, mắt từ từ híp lại, đầu gật gà gật gù, trông hết sức đáng yêu. Phương Đồng thấy vậy thì bật cười, sau đó thay đồ rồi ra khỏi phòng ngủ. Cô muốn đi mua bữa sáng. Vừa bảnh mắt đã gặp chuyện bực mình như thế, nên ba người vẫn chưa có tâm trạng ăn sáng. Trong trường có không ít người nhận ra Phương Đồng ở cùng phòng Thẩm Thanh Lan. Tuy rằng trang web đã bị hack, bài viết cũng bị xóa, nhưng đã có rất nhiều người đã đọc được đang không ngừng bàn tàn.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]