Đầu tháng mười một, bầu trời lúc sáu giờ sáng vẫn còn sót lại chút bóng tối cuối cùng trước bình minh. Lúc xuống tầng thì trời vẫn còn tối. Gió lạnh thổi qua khiến Vu Hiểu Huyên rùng mình một cái, cuối cùng cũng tỉnh táo.
Trong sân tập không đông mà chỉ lác đác mấy người. Thẩm Thanh Lan và Vu Hiểu Huyên tập vài động tác khởi động, sau đó mới bắt đầu chạy.
Để phối hợp với Vu Hiểu Huyên, tốc độ chạy của cô cũng không nhanh.
Lúc đầu, Vu Hiểu Huyên còn có thể chạy song song với Thẩm Thanh Lan. Nhưng dần dần, cô ấy đã tụt lại phía sau cô. Tiếp đó, cô ấy bắt đầu há to miệng để thở dốc, cuối cùng thì biển hẳn thành ốc sên tản bộ luôn.
Thẩm Thanh Lan giảm tốc độ theo cô ấy, về sau khi nhìn thấy Hiểu Huyên chạy đến nỗi mặt mày trắng bệch thì cuối cùng cũng dừng lại, “Thôi được rồi, hôm nay đến đây thôi.”
Vu Hiểu Huyên lắc đầu, “Không... Không được, đã nói là sẽ chạy bộ với cậu rồi mà, dù chỉ chạy hai ngày tớ cũng phải kiên trì đến cùng.”
“Cậu còn chạy được không?”
Vu Hiểu Huyên chỉ gật đầu.
Vì vậy, trong sân tập, Vu Hiểu Huyên chạy với tốc độ ốc sên. Thẩm Thanh Lan đi theo bên cạnh, thỉnh thoảng lại liếc nhìn bạn, chỉ sợ không chú ý một chút thôi là người này sẽ té ngã.
Tuy chạy chậm nhưng Vu Hiểu Huyên vẫn không dừng lại, có điều động lực của cô không phải là Lynda, mà là vì câu nói vừa rồi của Thẩm Thanh Lan… vận động để ăn ngon hơn.
Trên sân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mat-ngot-hon-nhan/596530/chuong-103.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.