Phó Hoành Dật đi rồi, cuộc sống của Thẩm Thanh Lan lại bình yên như trước. Kết thúc kỳ thi cũng có nghĩa kỳ nghỉ hè đến, cô đã chuyển từ trường học về nhà. Chẳng biết Thẩm lão thái còn lại bao nhiêu ngày nữa, Thẩm Thanh Lan muốn giành nhiều thời gian hơn để chăm sóc người đã yêu thương và bảo vệ cô nhiều nhất.
Sau vụ Thẩm Hi Đồng ngã cầu thang được vài ngày, Thẩm Quân Dục từ nước ngoài trở về. Anh không ngờ rằng mình mới đi được một tuần mà trong nhà lại xảy ra chuyện như vậy.
“Lan Lan, em có bị thương không?” Thẩm Quân Dục nhìn khắp một lượt từ đầu xuống chân Thẩm Thanh Lan.
Thẩm Thanh Lan lắc đầu, “Em không sao.” Người bị thương hiện giờ vẫn còn nằm trong bệnh viện kia kìa.
“Em không sao là tốt rồi.” Anh vừa nói vừa xoa đầu Thẩm Thanh Lan, “Anh tin chắc rằng Thẩm Hi Đồng nhất định không phải do em đẩy ngã.”
Nét mặt Thẩm Thanh Lan chững lại, để mặc cho bàn tay Thẩm Quân Dục vuốt ve loạn xạ trên đầu mình, “Anh chưa hỏi câu nào đã tin tưởng em thế à? Nhỡ em đố kỵ, không chịu được việc Thẩm Hi Đồng giỏi hơn em, trong cơn tức giận xô chị ta ngã thật thì sao?”
Chẳng phải mẹ cô cũng đã nghĩ như vậy sao. Sự mỉa mai lướt thoáng qua mắt Thẩm Thanh Lan.
“Lan Lan, anh biết em không làm chuyện đó.” Ánh mắt Thẩm Quân Dục đầy dịu dàng, anh vẫn luôn hiền hòa chiều chuộng đứa em gái này như vậy, “Mặc dù từ nhỏ em không sống chung với bọn anh, nhưng anh luôn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mat-ngot-hon-nhan/596445/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.