Ngày hôm sau tỉnh dậy, khuôn mặt Thẩm Thanh Lan đã bớt sưng hơn nhiều, nhưng trên mặt vẫn in mờ vết đỏ. Cô nhìn mình trong gương, tiện tay với lấy mấy món đồ trang điểm trên bàn, chỉ một lát sau, vết hằn trên mặt đã được che phủ, không hề để lộ chút dấu vết gì, thậm chí còn chẳng nhận ra được là đã trang điểm.
Nếu có ai đó ở đây, nhất định sẽ phải cảm thán khen ngợi tài trang điểm khéo léo thành thạo của cô, mà rõ ràng thường ngày cô còn không hề trang điểm.
Có điều vết thương ở chân thì không thể khỏi trong chốc lát được. Tối hôm qua trước lúc ra về, Phó Hoành Dật còn quay lại đưa cho cô một chai dầu thuốc, giúp cô xoa bóp một lúc lâu, quả thật sáng nay tỉnh dậy đã không còn đau nữa.
Nếu là người khác, có lẽ hôm nay đi lại còn gặp khó khăn. Nhưng Thẩm Thanh Lan hoàn toàn có thể phớt lờ một chút đau đớn này. Bởi vậy khi cô đến trường, mọi người hoàn toàn không nhận ra sự khác thường của cô.
“Thanh Lan, chiều nay thi xong, chúng ta đến quán bar mà lần trước tớ nói với cậu nhé, được không?” Vu Hiểu Huyên ôm cánh tay cô, chớp chớp mắt ra vẻ đáng yêu.
Đôi mắt cười cong cong của Vu Hiểu Huyên khẽ chớp chớp, mặt cô có nét phúng phính như trẻ con, trông rất đáng yêu. Nhất là lúc tỏ vẻ làm nũng, thật sự chẳng mấy ai có thể từ chối cô.
Hôm nay là môn thi cuối cùng của họ trong học kỳ này, thi xong là sẽ được giải thoát,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mat-ngot-hon-nhan/596444/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.