Thẩm lão gia nhìn gò má sưng đỏ của cháu gái, thấy trên mặt nó lại tỏ vẻ chẳng để ý gì, ông lại thở dài một hơi nặng nề. 
“Chị Tống, lấy ít đá lại đây.” Phó Hoành Dật lên tiếng. 
Chị Tống không xa lạ gì Phó Hoành Dật, biết quan hệ giữa hai nhà, nghe vậy liền vội vàng phòng bếp lấy nước đá. 
“Ông nội, cháu không sao thật mà, ông về với bà nội đi, vừa rồi ồn ào, chắc bà nội cũng nghe thấy. Ông về giải thích với bà, cháu bây giờ thế này, không nên đi thì hơn, đỡ khiến bà lo lắng.” 
Nhớ tới vợ già, Thẩm lão gia hơi bận lòng, ông nhìn kỹ lại gương mặt cháu mình, “Ông tin chuyện hôm nay không liên quan tới cháu. Trong lòng ông rất hiểu cháu là đứa trẻ thế nào, ông tin tưởng cháu.” 
Trong lòng Thẩm Thanh Lan như có dòng nước ấm chảy qua. 
“Ông Thẩm, ông đi xem bà trước đi, cháu trông em ấy giúp ông.” 
Không biết Thẩm lão gia nghĩ gì mà cũng không phản đối, Thẩm Thanh Lan hơi nhướng mày. 
“Đi thôi, tôi đỡ em xuống dưới.” Thấy Thẩm lão gia ra ngoài, Phó Hoành Dật bèn nói. 
“Em bị thương ở mặt, không phải chân.” Mặt Thẩm Thanh Lan vô cảm nói. 
“Em chắc chắn là mình vẫn đi được chứ?” Phó Hoành Dật nhìn thoáng qua chân cô với ánh mắt thâm thúy. 
Đôi mắt đẹp của Thẩm Thanh Lan chớp nhẹ, thật không ngờ anh lại chú ý tới cái chân bị thương của mình. Vì cô không đề phòng Thẩm Hi Đồng nên bị cô ta kéo một cái, tuy cô đúng lúc lấy lại thăng bằng, không 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mat-ngot-hon-nhan/260292/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.