“Ông Thẩm, cháu không biết ông nội cháu đã nói gì với ông, nhưng cháu và Thanh Lan không phải như hai ông nghĩ đâu. Ít nhất là bây giờ không như thế, còn sau này... cho dù cháu và cô ấy có phát triển đến thế nào thì ít nhất, cô ấy vẫn luôn là em gái của cháu, cháu nhất định sẽ che chở cô ấy chu đáo.” Vẻ mặt Phó Hoành Dật nghiêm túc.
Anh không nói chắc như đinh đóng cột nên Thẩm lão gia cũng khó mà nói gì, thật ra trừ tuổi tác thì Phó Hoành Dật đúng là người trẻ tuổi xuất sắc nhất mà Thẩm lão gia biết.
Đời này của ông, sống đến bây giờ cũng không còn gì tiếc nuối, nếu như có thì chỉ là hy vọng cháu gái của mình tìm được một người thật lòng thương yêu, dốc hết sức để bảo vệ.
“Thôi, thôi, con cháu tự có phúc của chúng, ông già rồi, không xen vào nữa.” Thẩm lão gia phất tay, khẽ thở dài một hơi.
“Vậy mới đúng chứ, lão Thẩm, ông nghĩ xem, hai đứa nó có ngoại hình xuất sắc, lại còn thông minh. Nếu hai đứa nó kết hợp thì đứa trẻ sinh ra sẽ đáng yêu, thông minh đến nhường nào.” Phó lão gia bước lên nắm vai Thẩm lão gia thì thầm với ông.
Thấy hai người lại hòa hợp, Phó Hoành Dật đành lắc đầu về thư phòng, nếu không thể lập tức trở về quân đội thì phải gửi kế hoạch huấn luyện cho đội phó Mục Liên Thành trước. Có anh ta trông coi, đám nhóc kia cũng không dám lười biếng.
Tin tức truyền trong Bắc Kinh nhanh chóng bị dập tắt, Thẩm Hi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mat-ngot-hon-nhan/260291/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.