Mặt Trương Tấn Đông lập tức đen sì, không đợi Trương Tấn Đông mở miệng, Nhiếp Tương Tư cười lạnh cắt ngang lời hẳn.
Còn nữa, căn bản là tôi cũng không dự định hẹn hò cùng anh, đừng có dùng cái thái độ nếu không phải anh thì tôi không thể kiếm được ai khác để nói chuyện với tôi, tôi căn bản là không thèm để ý đến anh"
Trương Tấn Đông bị Nhiếp Tương Tư nói tức đến nỗi không nói nên lời, cả khuôn mặt nhịn đến mức trảng bệch.
Một hồi lâu sau, Trương Tấn Đông chỉ vào mặt Nhiếp Tương Tư: "Cô..."
Trương Tấn Đông nhấc chân muốn tiến lên phía trước, đột nhiên hẳn hướng về phía Xuân Doãn cách đó không xa kêu: "Xuân Doãn, còn không mau đi?"
"Tấn Đông, anh đi trước đi, tôi còn có chút việc."
Trương Tấn Đông cũng không quan tâm tới Xuân Doãn nữa, thở phì phò quay người rời đi.
Chờ Trương Tấn Đông đi khỏi, Xuân Doãn tỏ vẻ áy náy nhìn về phía Nhiếp Tương Tư và Trương Uyển Du.
"Nhiếp tiểu thư, Trương tiểu thư, thật sự vô cùng xin lỗi, tôi thay mặt Trương Tấn Đông xin lỗi hay người về sự thô lỗ không tôn trọng của anh ta đối với mọi người, mong hai tiểu thư đừng chấp nhặt"
Xuân Doãn nói.
Nhiếp Tương Tư cười xua xua tay: "Không có gì, chuyện này không liên quan đến anh"
Xuân Doãn lịch sự đứng vững nhìn hai người: "Xe của tôi ở ngay tại bãi đỗ xe, để tôi đưa hai người về nhà!"
"Vậy cũng được"! Nhiếp Tương Tư vừa muốn đáp ứng, Trương Uyển Du đã nhanh chóng kéo cánh tay Nhiếp Tương Tư.
Cô mỉm cười nhìn về phía Xuân Doãn: "Anh Xuân Doãn, cảm ơn ý tốt của anh, nhưng mà, lát nữa chúng tôi còn có những chuyện khác, không tiện ngồi xe của anh"
Xuân Doãn lộ ra thất vọng nhìn Trương Uyển Du, trong mắt toát ra mấy phần không nỡ.
Hản vội vàng lấy ra điện thoại di động của mình, khoảnh khắc anh ta nhìn Trương Uyển Du, trong ánh mắt mang theo sự sốt ruột: "Không biết số điện thoại của Trương tiểu thư là gì? Lúc về tôi sẽ hỏi thăm tình hình bộ phận nhân sự, nếu có chức vị thích hợp, tôi sẽ gọi điện thoại thông báo với Trương tiểu thư"
Trương Uyển Du vẫn như trước uyển chuyển cự tuyệt: "Không cần phải tốn công sức vì tôi đâu, cảm ơn anh Xuân Doãn"
Nhiếp Tương Tư không nhịn được nháy mắt ra hiệu cho Trương Uyển Du, Trương Uyển Du không để ý, lập tức kéo Nhiếp Tương Tư rời đi.
Chờ hai người Nhiếp Tương Tư cùng Trương Uyển Du rời đi, Xuân Doãn cũng đầy thất vọng đi tới bãi đậu xe.
Đợi ba người này đều từ trước cửa quán cà phê rời đi, trên tầng hai quán cà phê, trong một phòng nào đó, ánh mắt Ân Hàn Tín tối tăm từ cửa sổ thủy tinh nhìn qua, lạnh lùng nhìn về nơi Xuân Doãn rời đi.
Thu lại tâm mất, Ân Hàn Tín cầm điện thoại di động lên gọi một cuộc điện thoại.
"A lô, Minh Hy, tra giúp tôi một người, là người thuộc công ty của chúng ta, tên gọi Xuân Doãn"...
Ba người Nhiếp Tương Tư, Hoa Hoa cùng Trương Uyển Du rất nhanh liền di chuyển đến KTV, bên trong KTV, ba người phụ nữ lớn tiếng ca hát như quỷ khóc sói gào, phát tiết cảm xúc trong đáy lòng, hai người là bạn học hồi cấp ba, trước khi Trương Uyển Du đi khỏi Hài Thành, thường xuyên cùng hai người họ cùng đi KTV, đây là lần đầu tiên kể từ khi Trương Uyển Du về nước, ba người bọn họ cùng đi KTV, cảm xúc tất nhiên là càng thêm mãnh liệt.
Trương Uyển Du vốn là một người hoạt bát sáng sủa thích cười, bởi vì biến cố xảy ra sáu năm trước kia, khiến cô biến thành một người lạnh lùng đối với bất luận kẻ nào.
Những năm qua, là Nhiếp Tương Tư cùng Hoa Hoa một mực giúp đỡ cô, bên cạnh cô, khích lệ cô đi qua thời khắc gian khổ nhất.
Cũng chỉ có những lúc ở trước mặt hai người bọn họ, Trương Uyển Du mới có thể bộc lộ tính tình thật.
Đến khi uống say mèm, ba người mới đỡ lấy nhau cùng đi ra KTV.
Lúc ra khỏi KTV, kim đồng hồ đã điểm một giờ sáng.
Bởi vì Nhiếp Tương Tư cùng Hoa Hoa hai người về cùng một hướng, cho nên, hai người bọn họ đầu tiên là chuẩn bị chờ Trương Uyển Du ngồi lên xe đi về, sau đó mới rời khỏi.
Khoảnh khắc chuẩn bị bắt xe, đột nhiên một bóng người đi tới, đem Trương Uyển Du kéo vẽ phía người nọ.
Nhiếp Tương Tư và Hoa Hoa bởi vì say rượu, không có cách nào giữ chặt Trương Uyển Du, chỉ có thể trơ mắt nhìn Trương Uyển Du bị người kia kéo cô vào trong ngực.
Nhiếp Tương Tư hoa sỉ lắc mạnh cánh tay Hoa Hoa: "Ai da, ai da, Hoa Hoa, mau nhìn, là trai đẹp, trai đẹp nha!"
Trai đẹp ở đâu? Hoa Hoa híp đôi mắt say lờ đờ nhìn về bên cạnh, vừa quay đầu liền nhìn thấy Trương Uyển Du bị một người đàn ông ôm vào trong ngực.
"Này, anh là ai vậy hả, buông Lạc Lạc nhà chúng tôi ra ngay!"
Nói xong, Hoa Hoa liền muốn lấy tay đem Trương Uyển Du kéo về.
Trương Uyển Du uống hơi nhiều, mắt say lờ đờ mê ly nhìn người đàn ông bên cạnh, đối diện cô chính là một khuôn mặt lạnh như băng của người đàn ông nọ.
Trong nháy mắt, cơn say của Trương Uyển Du vơi đi hơn nửa.
Phát hiện mình đang nằm trong ngực Ân Hàn Tín, cô nhanh chóng đẩy Ân Hàn Tín ra.
"Ân...
Ân tổng, tại sao anh lại ở chỗ này?"
"Vừa đúng lúc tôi có việc ở gần đây, bạn của cô hả?"
Ân Hàn Tín nhìn về phía Nhiếp Tương Tư cùng Hoa Hoa cũng đang say mèm phía sau lưng Trương Uyển Du "Đúng vậy!"
"Lên xe đi, tôi đưa các cô về nhà"
Nhiếp Tương Tư liên tục đáp ứng không ngừng: "Được được được!"
Trai đẹp nói gì cũng đúng hết.
Sau đó, liền kéo Hoa Hoa chui vào trong xe Ân Hàn Tín.
Trương Uyển Du: ...
Sau khi đưa Nhiếp Tương Tư cùng Hoa Hoa về chỗ ở xong, xe lái thẳng về Ân trạch.
Trương Uyển Du đang chếnh choáng say, không chịu nổi liền ngủ thiếp đi.
Đến biệt thự, xe dừng lại.
Đêm đã khuya, người hầu trong biệt thự cơ hồ đều đã đi ngủ, khuôn mặt Ân Hàn Tín bình tĩnh, một đường ôm Trương Uyển Du về phòng ngủ.
Ân Hàn Tín vừa muốn đặt Trương Uyển Du nằm xuống giường, thân thể lơ lửng giữa không trung, trong lòng Trương Uyển Du tràn đầy bất an, theo bản năng duỗi tay ra, ôm sát cổ Ân Hàn Tín.
"Không muốn, không muốn..."
Trên trán Ân Hàn Tín nổi lên từng đợt gân xanh, bàn tay đang ôm Trương Uyển Du nắm chặt, lòng đố kị bị đè nén cả một đêm, giờ khắc này gần như sắp không chịu nổi muốn bộc phát.
Hắn thấp giọng uy hiếp bên tai cô: "Trương Uyển Du, nếu như cô không buông tay, tôi không bảo đảm sẽ phát sinh chuyện gì tiếp theo đâu"
Trương Uyển Du đang trong cơn say, chỉ biết là nếu như mình buông tay ra, mình sẽ rơi xuống, nghe Ân Hàn Tín nói vậy, lại càng thêm ôm sát Ân Hàn Tín.
"Không buông"
Hản nhìn chằm chằm người con gái đang nằm trong trong ngực, không chút do dự đặt cô lên trên giường, thân thể của hắn cũng đè xuống, cúi đầu hôn lên cánh môi mê người của cô.
Cơ thể Trương Uyển Du có mùi rượu, hơi rượu hòa quyện với mùi hương trên cơ thể cô, càng kích thích các giác quan của Ân Hàn Tín.
Nụ hôn của anh càng trở nên nồng cháy.
Trong lúc mơ màng, Trương Uyển Du cảm thấy ai đó đang quấy rầy mình, theo bản năng, cô muốn đẩy Ân Hàn Tín ra.
Cô vừa động đậy liền bị Ân Hàn Tín dùng hai tay giữ chặt lại, cơ thể cô không cách nào nhúc nhích.
Cơ thể khó chịu khiển Trương Uyển Du nhăn mặt.
Sau khi môi của Ân Hàn Tín tách ra khỏi môi cô, cô yếu ớt kháng cự: "Đừng mà"
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]