Hỏa Thiên cho binh lính ráo riết đi tìm Y Sương. Hắn đặc biệt căn dặn phải tìm kỹ mọi ngóc ngách trong tòa lâu đài, và hơn hết là không được làm kinh động đến Hắc Lan chủ và Ưng phu nhân. Vì mệnh lệnh này, việc Y Sương bỏ trốn vẫn chưa được lan truyền ra khắp nơi trong Hắc tộc.
Các binh lính bề ngoài vẫn tỏ ra như đang đi tuần tra một cách bình thường, tuyệt nhiên không dám nhốn nháo, để lộ ra sơ hở cho bất kỳ ai chú ý.
Khi Hỏa Thiên đang điên đầu vì vẫn chưa tìm được tù nhân quan trọng, thì người tù nhân đó đã lẻn vào đến bên trong khu cung điện cao quý của Hắc chủ. Cô có năng lực nhìn xuyên thấu, nên chỉ cần sử dụng tốt là có thể thấy được Hắc chủ đang ở đâu.
Trong một bồn tắm làm từ cẩm thạch được chạm khắc tinh xảo, các họa tiết như những bông hoa lan đen quyến rũ, đầy bí ẩn và ma mị như chính cái tên của Hắc Lan.
Phần thân dưới của Hắc Lan được che lại bởi làn nước ấm nóng. Trong bồn tắm, hơi nước mỏng nhẹ nhàng bay lên, hòa quyện vào hương thơm của tinh dầu. Hắc Lan nhắm mắt, tịnh thần tận hưởng sự dễ chịu.
Hắn đang thoải mái thả lỏng cơ thể thì đột nhiên, hai bên chân mày cau lại. Đôi mắt bật mở, cơ hàm nghiến nhẹ, một luồng hơi thở nóng giận phả ra.
Từ trên nóc căn phòng, bỗng dưng đón nhận một chưởng lực lớn từ Hắc Lan, gây ra một lỗ thủng vừa đủ cho kẻ nào đó phải rơi xuống.
Nào ngờ, kẻ đó lại chính là Y Sương, khiến cho Hắc Lan thoáng sững sờ, chân mày nhướng lên.
Y Sương lao thẳng xuống bồn tắm, nước bắn lên tung tóe, làm ướt hết người và cả khuôn mặt, tóc tai của cô. Sự xuất hiện bất ngờ này khiến cô choáng váng một lúc. Hai tay cô còn vô tình chạm vào thứ gì đó của ngài ấy.
“Là.”
Y Sương lập tức rụt tay lại, hai má bất giác đỏ hồng, cổ họng khẽ nuốt xuống nước bọt.
Cô lấm lét liếc nhìn Hắc Lan, lại vừa luống cuống muốn thoát ra khỏi bồn tắm. Nhưng cô đã nhanh chóng bị hắn chụp lấy cổ tay.
Hắc Lan kéo một cái, Y Sương liền bị lao người đến gần. Những giọt nước còn đọng trên những sợi tóc của Hắc Lan nhỏ li ti xuống khuôn mặt cô. Yết hầu của hắn cử động, khẽ vang lên tiếng nuốt. Sự ướt át này khiến Hắc Lan trở nên vô cùng quyến rũ và mạnh mẽ.
Đối diện với vẻ đẹp mê hoặc này, Y Sương vội vã cụp mắt. Nhưng Hắc Lan nắm chặt cổ tay, kéo cô đến sát người hơn, khiến khoảng cách của cả hai trở nên ám muội. Hơi thở của cô và của hắn như hòa vào nhau.
Ánh nhìn vừa ngọt ngào, lại vừa có gì đó thô bạo của Hắc Lan dán chặt vào đôi mắt của Y Sương - nữ tì đã từng lên kế hoạch giết hại hắn một lần cùng mẹ con Nguyệt Minh.
Hắc Lan chợt cúi sát đến. Đôi môi hắn chỉ trong tích tắc là...
“Đừng!”
Y Sương thốt lên rồi ngoảnh mặt đi hướng khác, mắt nhắm nghiền.
Hắc Lan nhếch miệng, kèm theo hơi thở phả mạnh một cái, đầy vẻ xem thường.
Hắn cúi đến cái tai tròn trắng trẻo của Y Sương và nói:
“Dám trốn khỏi nhà lao, dám nhìn lén ta tắm, và còn dám chạm vào vùng không nên chạm? Là cái tay hư hỏng nào của ngươi, bên trái hay phải?”
Hắc Lan nói xong thì quay qua nhìn Y Sương. Đối với hắn, cô ấy lại khiến cho máu huyết trong người hắn nóng dần lên.
“Mau nói là cái tay nào hả?”
Y Sương, mắt vẫn nhắm tịt, bối rối nói:
“Ta... ta xin lỗi ngài! Ta thật sự không cố ý đâu.”
Hắc Lan cười, giọng bỗng hạ xuống, trầm thấp như một âm thanh vang lên từ nhẹ đến cao, rùng rợn và nguy hiểm:
“Không cố ý?”
“Ta tin người...”
và nguy hiểm:
Hắn nói rồi chợt ngưng lại một nhịp, miệng lại cười nhẹ một cái:
“... thì ta đã không phải là Hắc Lan chủ của Hắc tộc.
Y Sương cảm thấy sự bất an như cơn gió lạnh xông đến. Cô mở bật mắt, quay lại nhìn Hắc Lan, thì lập tức bị khóa môi vào một nụ hôn sâu.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]