🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Vùng đất X là một vùng đất bí ẩn, nơi các bộ tộc sinh sống với nguồn linh lực đặc trưng. Trong đó, Hắc tộc là bộ tộc mạnh nhất, đồng thời cũng thống trị tất cả. Sự cai trị của Hắc tộc nổi tiếng tàn bạo, bất kỳ ai chống đối đều phải chịu kết cục bi thảm.

Y Sương, một cô gái trẻ của bộ tộc Y, đã từng nghe kể về Hắc tộc qua lời một bà lão mù sống gần tộc mình. Bà lão ấy đã cảnh báo cô về sự thống trị khắc nghiệt của Hắc tộc và kẻ lãnh đạo tàn ác của họ – Hắc Lan, người được mệnh danh là máu lạnh và vô tình. Nhưng Y Sương đã bỏ qua lời cảnh báo ấy khi trái tim cô lỡ rung động trước hắn.

“Hắn rất đẹp, nhưng là đóa hoa của ác quỷ!”

Hàng chân mày của Y Sương khẽ động, cô chợt tỉnh giấc. Trong giấc mơ, cô nhìn thấy những ký ức cũ và lời cảnh báo của bà lão mù ngày xưa.

“Tại sao ta lại mơ về lời cảnh báo ấy? Phải chăng có chuyện chẳng lành sắp xảy ra?”

Cô cảm thấy lòng mình vô cùng mông lung. Hắc Lan đã bị người nữ nhân đầy ma quái kia quyến rũ mất tâm trí. Đến cả người thân là Hắc Hồng, ngài cũng không quan tâm. Một người có linh lực thất thường như cô thì có thể làm được gì đây? Cô ở không được mà thoát cũng không xong. Cách duy nhất để cô có thể hoàn toàn tránh xa Hắc Lan, có lẽ là ở thần sông.

Thần sông đã từng ban cho Y Sương một sinh mạng mới. Cô nghĩ rằng nếu cô cầu xin người cho cô được thoát khỏi thân xác này và tồn tại ở một thân xác khác, thì khi đó Hắc Lan mới không thể nào nhận ra cô được. Cho dù là bất kỳ thân thể nào khác, cô cũng sẽ đón nhận. Đó có lẽ là cách duy nhất rồi.

Cô đặt tay lên tim mình, nhắm mắt lại để cảm nhận, sau đó từ từ mở mắt.

Thật ra, có một chuyện mà cô chưa từng nói với ai... Đó là trái tim của cô hoàn toàn không có nhịp đập. Cô chỉ cảm nhận được một luồng sức mạnh kỳ lạ khi đặt tay lên trái tim, nhưng đó vốn không phải là nhịp đập. Nữ chủ mà cô đang nương nhờ thân xác, cô ấy căn bản đã mất rồi. Cô duy trì sự sống cho thân xác này là nhờ thần sông đã tác động, gửi linh hồn của cô vào bên trong. Chỉ là... cô không hiểu tại sao mình lại có thể sử dụng được sức mạnh của nữ chủ này.

“Ánh Minh?”

“Tên của cô nàng ta là Ánh Minh sao?”



Y Sương nhớ đến tên gọi mà Ma tộc kia luôn gọi mình, và cả dòng máu mà ả ta thèm khát nhưng lại không thể lấy được. Cô nghĩ có lẽ sức mạnh kỳ diệu của lửa linh lực và khả năng gọi được các tinh linh đến là nhờ vào dòng máu đặc biệt của nữ chủ này.

Khi còn là Y Sương của Y tộc, cô cũng sở hữu một dòng máu có sức mạnh thiêng liêng, giống như của nữ chủ vậy. Có lẽ giữa cô và cô ấy có một mối liên hệ nào đó chăng?

“Ta thắc mắc tại sao cô ấy còn trẻ như vậy mà lại phải chết?”

Cô tự hỏi rồi lại nhớ đến những lời Ma tộc đã nói.

“Chính là ả ta, chắc chắn ả ta đã hãm hại cô. Nay ả lại còn muốn hãm hại cả Hắc tộc.”

Cô đang suy nghĩ đến Ma tộc thì đột nhiên hai bàn tay cô tỏa ra ánh sáng, không quá mạnh nhưng giống như đang thôi thúc cô phải làm điều gì đó.

“Ta sẽ ngăn ả lại! Sức mạnh từ các tinh linh có thể chế ngự ma khí. Ta nghĩ ta phải tận dụng hết năng lực mà ta đang có từ cô để ngăn cản ả, cũng là để đòi lại công bằng cho cô. Xem như là lời cảm ơn vì ta đã mượn thân xác của cô.”

Y Sương nghiêng đầu, nhìn con thần thú thuộc hệ Băng. Nó đang nhắm mắt, hơi thở nhịp nhàng. Liệu nó đang ngủ hay chỉ là đang thư giãn? Chỉ cần cô động đậy một chút, nó sẽ lại gầm gừ?

Bên ngoài khu vực nhà lao.

Hỏa Thiên quỳ dưới ánh trăng, bất động suốt nhiều giờ. Các binh lính lần lượt đến gọi tên hắn, nhưng hắn chẳng hề đáp lại.



Chỉ đến khi ánh trăng lên cao, soi xuống nhà lao, Hỏa Thiên mới chợt bừng tỉnh. Hắn cố đứng dậy nhưng đôi chân tê cứng khiến hắn lại ngồi phịch xuống đất. Một tiếng thở dài mệt mỏi thoát ra.

Đang mơ hồ suy nghĩ, hắn bỗng nhìn thấy vài đóa hoa nhỏ phát sáng, lơ lửng xung quanh. Những đóa hoa phát ra ánh sáng nhiều màu, đẹp đến lạ thường.

“Đây là gì?”

Hỏa Thiên nhíu mày suy nghĩ, nhưng ngay lúc đó, một binh lính hớt hải chạy tới.

“Bẩm ngài, nữ tì kia đã trốn thoát!”

Hắn giật mình, thốt lên: “Cái gì?” Nhưng chân tê cứng khiến hắn chỉ vừa đứng lên đã khụy xuống.

“Thần thú Băng đâu? Nó canh giữ kiểu gì mà để cô ta trốn thoát?”

Tên binh lính cúi đầu, ấp úng: “Dạ... nó đang ngủ trong phòng lao của nữ tì ạ.

“Hả? Nó không nằm trước cửa lao sao?”

“Hình như... chính nó đã cắn cửa lao, để nữ tì kia chạy thoát, thưa ngài!”

Khuôn mặt của Hỏa Thiên đơ ra, thật không còn gì để nói. Đến thần thú Băng mà cũng thích nữ tì đó sao? Cô ta đã dụ dỗ nó bằng cách nào vậy?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.