Chương trước
Chương sau
Hắc Hồng vươn thẳng hai cánh tay, thư giãn cơ, tận hưởng sự thoải mái sau một giấc ngủ ngon. Cậu ngồi dậy, chân vừa chạm đất đã nghe thấy tiếng cãi nhau ồn ào.

"Ngươi... ngươi dụ dỗ ta?"

Hỏa Thiên chỉ tay vào Y Sương đổ một cái lỗi cho cô.

Cô bất bình, nói: "Ta tại sao phải dụ dỗ ngươi? Đêm hôm qua, đã xảy ra chuyện gì ngươi không nhớ một chút nào sao?"

Hỏa Thiên hoang mang: "Đêm hôm qua ư?"

Cô ấy hỏi cái đêm của hôm qua, nhưng hắn thì lại nhớ cái đêm của hôm nào đó. Nhìn căn phòng chỉ có hai người, trên người hắn lại được quấn vải từ y phục của Y Sương, tự dưng hắn lại lo lắng, bồi hồi.

Đêm hôm qua hắn bị tà khí xâm nhập nhưng lại chẳng nhớ gì cả. Là ai có thể làm hắn bị thương? Nếu không phải nàng ta giở trò dụ dỗ, thì là ai trong cung điện này có lá gan dám hãm hại hắn?

"Ta biết ta có sức thu hút với ngươi, nhưng ngươi nên nhớ ta không phải là đối tượng mà ngươi có thể tiếp cận.

Lần sau nếu còn dám tùy tiện chạm vào người ta, thì... "

Y Sương thật muốn cười mà chẳng thể cười. Hỏa Thiên hắn có vấn đề về não ư? Hay là tà khí vẫn còn bám lấy

han?

"Ngươi sẽ giết ta sao?" Cô hỏi.

Hỏa Thiên có chút hạ khẩu khí, gượng gạo nói: "Đúng, ta... ta sẽ giết ngươi đó."

Y Sương lại bình thản, chân mày nâng lên tỏ ra ngạc nhiên. Có lẽ cô làm vậy là để khiến hắn vừa lòng, mà cũng có thể là đang mỉa mai hắn.



"Đêm hôm qua, ta còn chưa động vào một sợi tóc của ngươi đã bị ngươi kê kiếm lên cổ. Suýt chút là đã tước mất mạng của ta."

"Nhưng ngươi không quên nhiệm vụ của mình đấy chứ? Ngài sai ngươi theo giám sát ta chứ không kêu ngươi động thủ, nếu ta chết thì ngài sẽ không hỏi tội ngươi sao?"

Hỏa Thiên cười khinh: "Ngươi đang lấy Hắc Lan chủ ra để dọa ta?"

Y Sương bước tới gần hắn, hắn liền lùi lại. Cô dừng chân, môi mỉm cười, nhìn thẳng vào đôi mắt hắn mà nói: "Ta Không dọa và cũng không hề bị ngươi thu hút. Ta ghét nam nhân."

Hỏa Thiên cau mày, hắn tính mở miệng nói thì cô quay sang bên trái hướng thẳng đến cửa: "Đừng thất vọng vì những gì ta nói, vì ta cũng chỉ nói sự thật."

"Ngươi!"

Hỏa Thiên thốt lên.

Y Sương bỏ đi, mặc kệ hắn có đang muốn nói gì. Tuy nhiên, lúc cô lướt qua mắt hắn đã để lộ một vết xước ở cổ.

Vết thương đó là do thanh kiếm gây ra.

Hỏa Thiên chớp mắt, rơi vào trầm tĩnh. Hắn nhớ khi nãy nàng ta có nói đêm qua đã bị hắn kê kiếm lên cổ. Điều đó có thật không? Chẳng lẽ vết thương đó là do hắn?

Bên ngoài khu cung điện cũ, Y Sương bắt tay vào công việc dọn dẹp. Trước tiên là cô muốn dọn dẹp cảnh quan sân vườn của cung điện. Cây cối quá rậm rạp, lại nhiều những bụi gai cô sẽ phải hao sức một chút.

Ban đầu Y Sương tập trung nguồn linh lực phóng ra để chặt đứt nhiều bụi cây. Nào ngờ lại động chúng loài cây ăn thịt, chúng bỗng dưng to tướng lên và vươn tới muốn tấn công.

Y Sương chưởng ra lửa linh lực lập tức thiêu đốt chúng.



Hắc Hồng ngồi trên nóc cung điện quan sát. Cậu thấy Y Sương rất cố gắng để dọn dẹp cảnh quan. Cô ấy không giống với các tì nữ trước, gặp khó khăn lại muốn trốn tránh.

"Lửa của nàng ta thật lợi hại! Có khi nào đốt luôn cả khu cung điện này không?"

Hỏa Thiên đi đến bên cạnh Hắc Lan tại khu vực luyện binh.

"Hắc chủ!"

"Cô ta không lười biếng đấy chứ?"

Hỏa Thiên trả lời: "Không, cô ta rất siêng năng."

Hắc Lan nghe xong mắt chớp một cái, rồi nói: "Thả vài con thần thú khó tính vào khu cung điện cũ cho cô ta thuần hóa chúng."

Hỏa Thiên ngạc nhiên: "Nhưng cô ta không có kỹ năng huấn luyện thần thú. Nếu thả chúng vào sẽ..."

Hắc Lan nhìn sang Hỏa Thiên, nói: "Người từng hãm hại Hắc chủ của Hắc tộc nếu muốn sống phải có sự chuộc lỗi. Cô ta buộc phải thuần hóa được thần thú, còn không ta không thể giữ mạng cho cô ta được."

Hỏa Thiên không nói thêm gì nữa, hắn im lặng nhận lệnh này. Chỉ là hắn cảm thấy thật sự không ổn, nếu thả thần thú có tính khí nóng nảy vào trong khu cung điện cũ, sẽ rất bất lợi cho Y Sương. Bình thường huấn luyện thần thú sẽ do các trưởng lão hoặc binh tướng đã có kỹ năng và linh lực mạnh, mới có thể khống chế và huấn luyện. Riêng một số thần thú đặc biệt thì chỉ có Hắc Lan chủ mới đủ khả năng áp chế.

Tuy nhiên, trong mỗi lần luyện huấn như thế cũng rất khó tránh khỏi việc bị thương. Nhất là đối với các thần thú khó thuần hóa. Mà hiện tại trong Hắc tộc chỉ còn lại năm con là chưa được huấn luyện, và cũng là năm con thuộc nhóm khó thuần hóa.

"Còn không mau đi đi!" Hắc Lan nói.

Hỏa Thiên chắp tay tuân lệnh rồi bỏ đi.

Hắc Lan đôi mắt lắng sâu: "Minh tộc - sức mạnh thuần khiết. Cô ta có sức mạnh có thể chống được ma tộc và thế lực tàn ác ư? Vậy ta cần phải kiểm chứng một chút."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.