Hỏa Thiên nghe đề nghị đó lập tức giật mình lùi lại, tay đưa lên: "Đừng có động vào ta!"
Y Sương thấy hắn thật lạ lùng: "Ta đã có động chạm gì vào ngươi đâu? Ta chỉ hỏi..."
Cô vừa mới bước lên có một bước, Hỏa Thiên đã rút kiếm ra đưa tới mé cổ của cô, cảnh cáo: "Không được lại gần ta, đứng yên nếu như ngươi không muốn chết."
Hắn có biểu hiện rất thái quá, giống như bị ai đó kích động. Y Sương cảm giác có tà khí, cô vận dụng linh lực phóng lửa đến Hỏa Thiên.
Hắn đã động kiếm để chém cô nhưng cô đã đánh rơi được kiếm, tiếp đó cô lại phóng linh lực đốt cháy áo của Hỏa Thiên.
Hắn nằm lăn xuống đất lăn qua lăn lại dập lửa.
Y Sương không gọi được tinh linh nữa rồi, chúng không xuất hiện. Cô không biết làm sao để dập lửa và cũng không biết gọi ai vào lúc này.
"Hắc Hồng chủ! Hắc Hồng chủ! Xin hãy giúp ta với!"
Cô chỉ nghĩ ra được cái tên của Hắc Hồng. Khu cung điện này thì chỉ có cậu ấy đang sinh sống mà thôi.
Hắc Hồng đã nghe được, cậu đã xuất hiện bên cạnh Y Sương.
"Nhà ngươi đang làm gì thế? Tính đốt chết hắn ư?"
"Ta... ta không cố ý đốt hắn. Ta chỉ là.."
Hắc Hồng thở dài, cậu đẩy Y Sương ra sau đó phóng linh lực của mình dập lửa cho Hỏa Thiên.
Sau khi lửa đã tắt Hỏa Thiên cũng ngất lịm đi.
Hắc Hồng nói: "Hắn ta là thuộc hạ thân tín
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mat-ngot-doc-dia-phan-2-/3619961/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.