Cuối cùng, Y Sương cũng đã trải qua cảm giác thân thể bị Hắc Lan chiếm hữu. Cảm giác hòa hợp giữa nam và nữ này đã lấy đi của cô không ít những giọt nước mắt.
“Tại sao nhà ngươi lại khóc? Được cùng ta trải qua một đêm ngọt ngào ngươi nên cảm thấy đó là một vinh hạnh, không phải ai cũng có được cơ hội như vậy.”
Hàng mi của Y Sương vẫn chưa khô những giọt nước mắt thấm ướt.
“Vinh dự mà ngài nói có giống với Ưng nữ chủ không? Ta và Ưng phu nhân đều đã nằm qua chiếc giường này, vậy vinh dự giống nhau không?”
Hắc Lan ném cho Y Sương một tia nộ khí. Hắn bước xuống giường, tấm màn trắng phất lên rồi phủ nhẹ xuống. Cô nhìn hắn qua tấm màn mỏng.
“Ngươi còn chần chờ gì mà không mau phục vụ ta mặc y phục?” Giọng Hắc Lan vang lên.
Hắn không rời khỏi căn phòng mà vẫn đang chờ Y Sương, cô đối với hắn thật vẫn không khác gì thân phận của một người hầu. Chỉ cần bấy nhiêu cử chỉ và lời nói này, cô cũng đã có được câu trả lời cho câu hỏi trước đó của mình.
“Chế giễu!” Là từ mà cô đã và đang suy nghĩ trong đầu lúc này. Hắc Lan chỉ là đang muốn chế giễu cô, chà đạp và hành hạ cô. Vinh dự mà chàng nói cũng là một từ phỉ báng cô mà thôi.
Y Sương từ từ đưa cặp chân trắng trẻo xuống giường, tay thò nhẹ ra ngoài tấm màng dùng thuật thu lại y phục. Để biết chính xác y phục của mình
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mat-ngot-doc-dia-phan-2-/3570394/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.