Y Sương phá cửa nhà lao, đôi chân trần dính máu bước ra bên ngoài. Cô bước đi đến đâu, ánh sáng bao quanh cô đến đó, chúng tinh linh xuất hiện xung quanh.
“Lạy thần xin thương xót chúng tôi!” Các tù nhân cúi đầu cầu xin, họ nhìn thấy ánh sáng diệu kỳ xung quanh cô, nên cho rằng cô là một vị thần xuất hiện ở nơi đây. Họ mong cầu được cứu giúp.
Nhìn những con người bao lâu nay chịu cảnh giam giữ và tra tấn, Y Sương cũng thấy rất xót xa: “Các người từ tộc nào đến?”
“Chúng tôi là binh lính của những tộc từng đối đầu với Hắc tộc.”
“Nếu ta thả các ngươi, các ngươi sẽ lại đối đầu với Hắc tộc?”
“Chúng tôi đều đã bị cạn kiệt linh lực, chỉ còn sức lực để sống nào có thể gây hại được cho ai.”
“Nếu vậy làm sao các người thoát ra được khỏi đây, binh lính của Hắc tộc đều có linh lực mạnh?”
“Thà liều một lần còn hơn bị giam giữ và tra tấn mỗi ngày.” Tù nhân trả lời.
Y Sương cảm thấy cô và bọn họ rất giống ở chỗ không muốn bị người khác tra tấn và dày vò. Thà liều chết trốn chạy, biết đâu tìm cho mình được một con đường sống.
“Ta sẽ giúp các người, nhưng ta không phải là thần.”
Cô nói rồi dang hai cánh tay, phóng thích sức mạnh của mình lan tỏa xung quanh nhà lao. Các tù binh nhìn thấy cửa được phá liền lập tức bỏ chạy.
Sự hỗn loạn mà cô đã tạo ra làm cho các binh lính không kịp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mat-ngot-doc-dia-phan-2-/3570392/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.