Trên nét mặt của Y Sương lộ rõ sự hớn hở, cô nói: “Ta có cách giúp ngài thăm dò đường lên trên mà không cần phải phí sức.”
“Ngươi có cách?”
Cô gật đầu, tự tin nhìn thẳng vào Hắc Lan.
Trong mắt hắn tỏa ra tia dò xét, bởi trước đó đã có nghi ngờ về người tì nữ này. Qua quan sát về linh lực mà cô ta sử dụng, Hắc Lan biết đó không phải là năng lực đặc biệt của Đan tộc. Nữ tì này sở hữu sức mạnh của lửa, trong các ghi chép từ sách cổ lại không tìm thấy có ghi chép nào nói về tộc có khả năng sử dụng lửa linh lực. Tại vùng đất X chỉ tồn tại Băng tộc, bộ tộc có thể điều khiển sức mạnh của sự băng giá, nhưng đã bị cha hắn là Hắc Vương tiêu diệt từ khá lâu, đối nghịch với tộc Băng lẽ ra sẽ là Hỏa tộc, thế nhưng vùng đất này lại chưa bao giờ tồn tại một Hỏa tộc.
Hắc Lan vốn đã biết về thân phận mạo danh của Y Sương, chỉ là hắn vẫn chưa vạch trần.
“Hãy nói xem nhà ngươi sẽ có cách gì?”
“Ta có thể thử gọi đến các sinh vật diệu kỳ, biết đâu chúng sẽ giúp được. Có điều… “
Cô đang hào hứng thì chợt cụp mắt xuống, giọng nhỏ đi: “Ta cũng không biết gọi chúng bằng cách nào.”
Hắc Lan bỗng giãn môi, dù vẻ mặt vẫn khá lạnh: “Ngươi đang đùa ta đấy à?”
“Rốt cuộc là gọi được hay không gọi được?”
Y Sương ngẫm nghĩ kỹ lại những lần mà các sinh vật có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mat-ngot-doc-dia-phan-2-/3570388/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.