Khai giảng xong, Vệ Gia quay lại trường theo lịch trình. Anh mang theo tâm ý của Vệ Nhạc cho Trần Tê, đó là một túi nhỏ hạt dưa đã bóc vỏ. Trần Tê không có thói quen ăn hạt dưa, người thích ăn chúng là Vệ Nhạc. Nghĩ đến Vệ Nhạc bóc từng hạt dưa như con sóc nhỏ không nỡ ăn, muốn nhường lại cho Trần Tê. Trần Tê cảm động rất nhiều và cảm thấy có chút đáng yêu.
"Còn anh thì sao? Anh không có gì muốn tặng cho em sao?" Trần Tê hỏi Vệ Gia.
Vệ Gia nói: ""Trần Dương Dương" có thể tính là lễ vật không?"
"Trần Dương Dương" là con ngựa họ "Trần" kia mà.
Hóa ra lần này trở về, Vệ Gia đã hoàn toàn chuyển nhượng trường đua ngựa. Quyền quản lý ngựa, đồng cỏ và khu danh lam thắng cảnh thuộc về Tôn Trường Minh, Vệ Gia chỉ còn lại "Trần Dương Dương". Anh nói rằng một nửa "Trần Dương Dương" thuộc về Trần Tê, hiện tại thì Trần Tê là chủ sở hữu thực sự của nó. Nó được nuôi tạm tại nhà anh Dương và chị Béo.
Tôn Trường Minh thích ngựa, nhưng chỉ giới hạn ở những con giống hiếm thuần chủng. Sau khi tiếp quản toàn bộ trường đua ngựa, ông chỉ giữ lại một số con ngựa Hà Lan ôn huyết. Trường đua ngựa sẽ được xây dựng thành một khu nghỉ dưỡng hoàn toàn mới trong tương lai.
Trần Tê nhớ rõ Vệ Gia đã nói trường đua ngựa là giấc mơ còn lại của mẹ anh.
Vệ Gia giải thích anh đi ra ngoài đi học, trường đua ngựa không nóng không lạnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mat-ngot-dau-kim/2510424/chuong-95.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.