Chương trước
Chương sau
Và rồi cuối tuần hôm đó Nhiếp Hoài Lễ cũng đã ăn mặc rất chỉnh tề và đến Đàn gia đón Đàn Thi Ý, nhưng mà...

Ý là...

Cô rủ anh đi khu vui chơi thôi mà?

Sao khứa này lại mặc vest như đi ra mắt nhà bạn gái vậy? Với cái thời tiết nắng mưa thất thường này mà anh cũng chịu khó vác trên mình một bộ vest đầy nóng nực thì đúng là phục thật đó!

Tuy nhiên, Nhiếp Hoài Lễ có lẽ không nghĩ đến chuyện lần này đi chơi không chỉ có riêng Đàn Thi Ý và Nhiếp Hoài Lễ, mà còn có hai cái camera chạy bằng cơm là Đàn Mộc Hưng và Vương Niệm Niệm.

Dù công việc của Vương Niệm Niệm rất nhiều, cũng khá bận, nhưng cô ấy chỉ có một mình Đàn Thi Ý là bạn thân, bây giờ bạn thân đang có ý định hẹn hò với một tên nam nhân nào đó, đương nhiên Vương Niệm Niệm phải nhanh chóng ra mặt chống lưng cho bạn thân rồi!

Ngay khi nhìn thấy Vương Niệm Niệm và Đàn Mộc Hưng thì Nhiếp Hoài Lễ tựa như là suy sụp... Thậm chí là anh còn cực kì ngơ ngác không biết nên làm gì nữa.

- Cái đó... Ý Ý à?

- À, Tiểu Hưng nói lâu rồi không đến khu vui chơi, nên thằng bé muốn đi cùng.

ng, đây l

Khi này Nhiếp Hoài Lễ cũng có nhìn qua gương mặt của Đàn Mộc Hưng, mà là muốn đi chơi á? Rõ ràng là đang làm camera di động để theo dõi anh thì có! Dối trá, tất cả chỉ là dối trá thôi! Cái đứa nhỏ Đàn Mộc Hưng này bẩm sinh chắc có mũi tên uất hận trong người hay sao mà cái đôi mắt cứ sắc lẻm như chim ưng vậy trời! Kiếp này kêu anh sống sao đây?

Nhưng mà ví dụ Đàn Mộc Hưng đi theo để bảo vệ chị gái thì Nhiếp Hoài Lễ không nói gì...

Anh lại nhìn sang Vương Niệm Niệm... Rồi cái cô nàng diễn viên này lại ở đây góp vui cái gì chứ?



Lúc Đàn Thi Ý thấy Nhiếp Hoài Lễ đang "có ý kiến" với Vương Niệm Niệm thì cô liền nói:

- À còn Niệm Niệm cũng là lâu rồi không được đi chơi với em, nên cậu ấy cũng muốn đi chung.

- Anh Nhiếp, hôm nay làm phiền anh rồi!

Vương Niệm Niệm cũng không cho Nhiếp Hoài Lễ có cơ hội từ chối, ngay sau khi chào nhau xong là cô ấy đã kéo Đàn Mộc Hưng lên xe. Tuy là Nhiếp Hoài Lễ đã đoán được lần này mục đích của Đàn Mộc Hưng là "ngăn cản" anh tiếp cận Đàn Thi Ý.

Đến cả việc ngồi trên xe cũng muốn tranh ghế phụ lái, nhưng Vương Niệm Niệm lại nhanh tay hơn và kéo thằng bé xuống ghế sau. Thậm chí là cô ấy còn nhìn Nhiếp Hoài Lễ rồi cười, kiểu như đang muốn nói "Đừng lo, tôi sẽ bảo vệ tình yêu của hai người!"

Nhiếp Hoài Lễ chỉ đưa mắt nhìn cô ấy rồi lắc đầu, cuối cùng anh cũng đã mở cửa để Đàn Thi Ý vào xe, sau đó còn định giúp cô thắt dây an toàn, nhưng ánh mắt nóng bỏng của Đàn Mộc Hưng đã khiến cho anh khựng lại, đành phải lui về sau để Đàn Thi Ý tự làm.

Và rồi, một buổi sáng bất ổn của Nhiếp Hoài Lễ đã bắt đầu.

Thật ra anh cũng đã vạch xong kế hoạch cho hôm nay rồi, buổi sáng anh sẽ đón Đàn Thi Ý đi ăn sáng, sau đó là đến khu vui chơi, chơi đến trưa thì đi ăn trưa, rồi lại đưa cô đến thủy cung, chơi bời ở thủy cung xong sẽ đưa cô đi ăn tối, cuối cùng là xem phim rồi đưa cô về nhà... Nhưng mà... Với cái tình hình rất là tình hình này thì chắc cái việc xem phim là khó nhất rồi đây.

Đàn Thi Ý cũng nhìn ra vẻ mặt có hơi thất vọng của Nhiếp Hoài Lễ, đương nhiên kế hoạch của cô là chỉ đi chơi riêng với anh, nhưng khi cô nói chuyện đó với gia đình thì thằng nhỏ Đàn Mộc Hưng lại nằng nặc đòi đi cùng, dù là cô muốn phản đối nhưng Vương Niệm Niệm lại còn xen ngang, nói là cô ấy cũng muốn đi.

Bây giờ cả Đàn Mộc Hưng và Vương Niệm Niệm đều đòi như thế thì chính cô cũng bó tay, phải chấp nhận thôi chứ nói gì nữa bây giờ.

Để an ủi tâm hồn bị tổn thương của Nhiếp Hoài Lễ thì cô đã chủ động nắm lấy tay của anh, khi Nhiếp Hoài Lễ được Đàn Thi Ý nắm tay thì anh cũng đã lên lại tinh thần, thậm chí là anh còn nhẹ nhàng hôn lên tay của cô.

Trong cái tình hình tràn ngập cẩu lương như thế này thì Vương Niệm Niệm phải nhanh chóng tác nghiệp ngay, cô ấy lấy điện thoại ra và chụp ảnh gửi về cho hai bác Đàn đang ở nhà. Riêng Đàn Mộc Hưng lại nhanh chóng tách tay của chị gái và Nhiếp Hoài Lễ ra, lại còn giả vờ ngây ngô nói:

- Anh Hoài Lễ, bây giờ chúng ta đi đâu vậy ạ?



- Mọi người đã ăn sáng chưa?

- Vẫn chưa, chị hai chưa ăn, em và chị Niệm Niệm cũng chưa ăn.

- Vậy mọi người muốn ăn ở đâu?

Giống như là bắt được tín hiệu, Đàn Mộc Hưng liền nhanh chóng nhe miệng cười nói:

- Em thấy nhà hàng Thực Thần ở đường tây rất ngon, món mì bò ở đó là nổi tiếng nhất đó, hay chúng ta đến đó ăn đi.

Nhiếp Hoài Lễ: ".." Mình đang đi đường đông, nó chọn nhà hàng đường tây? Nhỏ này cố ý chắc luôn!

Nhưng cho dù bây giờ Nhiếp Hoài Lễ có rên rỉ đến đâu thì cũng phải chấp nhận và niệm chú...

NÓ LÀ EM VỢ CỦA MÌNH, KHÔNG ĐƯỢC ĐÁNH NÓ!

NÓ LÀ EM VỢ CỦA MÌNH, KHÔNG ĐƯỢC ĐÁNH NÓ!

NÓ LÀ EM VỢ CỦA MÌNH, KHÔNG ĐƯỢC ĐÁNH NÓ!

Điều quan trọng phải nhắc ba lần!

Sau đó, Nhiếp Hoài Lễ cũng nhẹ nhàng mỉm cười, nói:

- Được!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.