Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49 Chương 50 Chương 51 Chương 52 Chương 53 Chương 54 Chương 55 Chương 56 Chương 57 Chương 58 Chương 59 Chương 60 Chương 61 Chương 62 Chương 63 Chương 64 Chương 65 Chương 66 Chương 67 Chương 68 Chương 69 Chương 70 Chương 71 Chương 72 Chương 73 Chương 74 Chương 75 Chương 76 Chương 77 Chương 78 Chương 79 Chương 80 Chương 81 Chương 82 Chương 83 Chương 84 Chương 85 Chương 86 Chương 87 Chương 88 Chương 89 Chương 90 Chương 91 Chương 92 Chương 93 Chương 94 Chương 95 Chương 97
Chương sau
Sau khi Tiêu Yến tỉnh dậy, cô sợ người đầu tiên cô nhìn thấy lại tiếp tục là người đàn ông tàn nhẫn ấy. May mắn sao bên cạnh cô bây giờ là Ngô Hi Trạch, anh ấy rất sốt xắng khi cô tỉnh dậy, đỡ cô ngồi dậy tựa vào thành giường. Cả hai chơi thân với nhau như vậy, đã rất lâu rồi không còn nói mấy từ đại loại như cảm ơn hay xin lỗi. Tiêu Yến phờ phạc nói:"Mau đăng hình lên đi, con nhỏ Tiêu Gia Nhi chắc chắn tức đến nổ phổi" Ngô Hi Trạch thở dài, vừa mới tỉnh dậy đã lo đến chuyện trả thù, bất đắc dĩ gật đầu đồng ý, anh đã mua rất nhiều tài khoản có sức ảnh hưởng chỉ để những lúc cô cần đến đều có thể dùng. Tiêu Gia Nhi là con nhà danh giá, là tiểu thư của nhà họ Tiêu và cùng với một đám tiểu thư khác ăn chơi, vung tiền như nước. Tiêu Yến cảm thấy trong đám tiểu thư đó, Tiêu Gia Nhi là đứa ngu ngốc nhất, phần lớn những cuộc đi chơi đều là con bé vung tiền, chứ không những đứa tiểu thư khác cũng không thèm để mắt tới cô ta. Đối với Tiêu Gia Nhi, Uông Trác Thành chính là niềm tự hào lớn nhất, cô ta luôn khoe khoang anh ta trước mặt mọi người, show ân ái. Và bây giờ thì cô ta phải đào một cái hố để chôn mình tại đây. Những tấm ảnh đó được Ngô Hi Trạch căn góc để không thể nhìn thấy mặt cô mà vẫn có thể thấy được rõ ràng thậm chí là sắc nét khuôn mặt của Uông Trác Thành. Tuy vậy, từ mái tóc dài màu nâu uống lỏng cho đến độ cao và vóc dáng mê người của cô tuyệt đối không ai có thể nghĩ được đó là Tiêu Gia Nhi. Tiêu Yến cao tận một mét bảy lăm và Tiêu Gia Nhi phải thấp hơn cô một cái đầu. Thân là tiểu thư mà không biết chăm sóc vóc dáng, hằng ngày chỉ có ăn rồi ngủ, không bao giờ tập bất cứ bộ môn thể thao nào kể cả chạy bộ. Nhưng cô ta cũng không đến nỗi béo, chẳng là có chút mất cân đối so với chiều cao, nói chung nó chẳng có gì có thể so được với cô, kể cả được học cao hơn thì bộ não vẫn bị úng nước. Tiêu Yến ngồi trên giường đắc ý chờ xem đêm nay Tiêu Gia Nhi sẽ nổi điên như thế nào. Bên này, Lăng Dương Thần cầm lên một tấm ảnh cô thân mật với Uông Trác Thành, biết rằng chỉ là diễn nhưng vẫn tức giận đến mức siết chặt tấm ảnh trong tay khiến góc ảnh nhăn nhúm. Cô ta nhất định không coi anh là chỗ tựa để nhờ vả. Mà kể cho cô ta có đến cầu xin, lúc đó anh có thể chắc chắn một điều là mình sẽ không giúp. Sao bỗng dưng Lăng Dương Thần lại cảm giác cắn rứt đến như vậy? Cô ta bị anh hành hạ đến xỉu ngay giữa đường chính. Đang ở biệt thự ấm đầu chạy ra bên ngoài làm gì? Lăng Dương Thần ném vỡ ly cà phê, thư kí hớt hải chạy vào, không biết là đã làm sai chỗ nào. Ở Tiêu gia, Tiêu Gia Nhi đã làm ầm lên sau khi được bạn bè tag vào bài viết mới được đăng tải cách đây không lâu. Bên trong có rất nhiều tấm hình Uông Trác Thành thân mật với một cô gái, người ngoài có thể không biết nhưng cô ta còn lạ gì với Tiêu Yến nữa. Tiêu Gia Nhi ném vỡ chiếc điện thoại trong tay, luôn miệng chửi Tiêu Yến là tiện nhân thế nhưng lại không có lấy một câu trách mắng Uông Trác Thành, kể cả gọi một cuộc điện thoại hỏi cho ra lẽ cũng không dám. Có lần Uông Trác Thành đề nghị chia tay, cô ta đã khóc lóc quỳ dưới chân anh ta níu lại, Uông Trác Thành vừa nhức đầu, vừa sợ lay động đến Tiêu gia liền đồng ý thoả hiệp. Từ lần đó cô ta rất sợ làm phiền Uông Trác Thành, sợ làm anh phật ý anh sẽ nói chia tay. Tiêu Gia Nhi khóc lóc tìm ba mẹ làm ầm lên, thúc giục bắt Tiêu Yến ngay lập tức trở về. Tiêu Yến đã nhận được điện thoại của Tiêu Chí Nguyên nhưng lại nhếch miệng tắt nguồn, để cả nhà đó đêm nay mất ngủ một phen còn cô nằm xuống đắp chăn ngủ ngon lành. Đúng như cô nghĩ, đêm nay Tiêu gia không ai ngủ được bởi vì Tiêu Gia Nhi đang vô cùng sốt ruột, gọi cho Tiêu Yến không được, có khi nào cả hai đang lăn lộn với nhau hay không? Tiêu Gia Nhi tức tối hét lên bắt đầu đập vỡ đồ đạc ở trong nhà, Tiêu Chí Nguyên vò đầu gọi cho Uông Trác Thành nhưng cũng không có tín hiệu gì. Ông ta tức giận bóp điện thoại, Uông Trác Thành!!! đủ lông đủ cánh rồi có phải muốn làm gì là làm có phải hay khôngg?!! Năm đó Uông thị trên đà phá sản, không biết anh ta đã thổi vào tai Tiêu Gia Nhi cái gì mà cô ta trở về nhà làm ầm ĩ, bắt ông phải ra tay cuứ vớt Uông thị. Nhìn xem bây giờ Tiêu gia ông ta nhận lại được gì?!!
Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49 Chương 50 Chương 51 Chương 52 Chương 53 Chương 54 Chương 55 Chương 56 Chương 57 Chương 58 Chương 59 Chương 60 Chương 61 Chương 62 Chương 63 Chương 64 Chương 65 Chương 66 Chương 67 Chương 68 Chương 69 Chương 70 Chương 71 Chương 72 Chương 73 Chương 74 Chương 75 Chương 76 Chương 77 Chương 78 Chương 79 Chương 80 Chương 81 Chương 82 Chương 83 Chương 84 Chương 85 Chương 86 Chương 87 Chương 88 Chương 89 Chương 90 Chương 91 Chương 92 Chương 93 Chương 94 Chương 95 Chương 97
Chương sau