Bộ dáng Xuân Chiến lúc đi hớn hở bao nhiêu thì khi quay về thất thểu bấy nhiêu. Cao Nguyên trông thấy, hơi nhướng mày đánh giá: "Sao thế?"
"Không... không có gì." Dù sao cũng chẳng phải thành tích vẻ vang, hơn nữa còn là cậu bị lừa, Xuân Chiến xấu hổ không dám nói ra, "Mày làm gì đó?"
Sao cậu mới đi có một chốc mà vở hắn đã vẽ bùa vẽ chú đầy hết thế kia?
"Làm bài tập." Cao Nguyên đóng vở lại, không gặng hỏi chuyện gì xảy ra.
Quả thật là hình mẫu con nhà người ta, đổi thành cậu thì chắc đã lấy điện thoại ra chơi mấy trận Liên Quân rồi. Thật không hiểu vì sao bố mẹ của Cao Nguyên lại khó khăn đến vậy, cậu mà siêng năng bằng phân nửa hắn thôi cũng đủ cho cả nhà mừng như bắt được vàng.
Nếu mẹ cậu phát hiện cậu vào học mới được một tuần đã bị trừ điểm hạnh kiểm... Xuân Chiến lắc đầu, xua đi suy nghĩ tiêu cực. Dù sao chuyện gì xảy ra thì cũng đã xảy ra rồi, cậu chẳng thể thay đổi quá khứ ngu ngốc của mình được.
Chí ít thì bây giờ đã là thứ sáu, sớm lắm cũng phải thứ hai chuyện này mới đến tai giáo viên chủ nhiệm, cậu vẫn có thể tranh thủ ăn chơi hai ngày cuối tuần được!
"Chủ Nhật này ba mẹ mày có ở nhà không?" Cậu thăm dò hỏi.
"Có." Cao Nguyên gật đầu, "Mà thế thì sao?"
"Thì sao nữa? Tao cũng đâu thể 'bắt cóc' con trai trước mặt ổng bả được." Xuân Chiến lầm bầm, "Kiểu gì bố mẹ mày
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mat-ngot-chet-ruoi/2447584/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.