Ánh nắng ấm áp chiếu từng hạt xuống mái hiên của ngôi nhà ngói cũ kỹ đã trải qua mấy chục năm. Từ Uyển Linh ngồi trước bậc thềm, tay cầm chặt chiếc mũ rộng vành màu trắng, đôi mắt vô hồn nhìn ra khu vườn mới được tưới nước.
Kể từ khi trở về từ bệnh viện, Từ Uyển Linh vẫn chưa nhớ được gì, đầu cô vẫn chứa những khoảng trống màu đen không có tia sáng nào. Đôi khi ba mẹ gợi nhớ lại những kỷ niệm lúc trước cho cô, nhưng vô ích.
Nhìn thấy gia cảnh nhà mình nghèo khó, mà tháng nào cũng phải chi một khoản cho bệnh tình của mình, cô thấy rất đau xót.
Từ Minh vừa ngước lên nhìn trời, vừa đưa tay quẹt những giọt mồ hơi ướt đẫm trán. Ông đã trồng xong luống rau cải, mong rằng chúng lớn nhanh để có thể mang ra chợ bán lấy tiền. Mấy tháng nay, kể từ khi Từ Uyển Linh bị bệnh, cả nhà đã phải chi rất nhiều rồi.
Đang mải mê với những suy nghĩ, một giọng nói nhẹ nhàng vang lên bên tai ông: “Ba à, con muốn đi làm.”
Ông vội vàng quay lại, ông không nghe nhầm chứ? Uyển Linh vừa mới xuất viện không lâu, cơ thể còn rất yếu, vậy mà con bé muốn đi làm sao? “Không được. Con biết rõ tình trạng của mình mà. Cho dù ta có cho phép, thì nhất định mẹ con sẽ không cho. Con nên bỏ ý nghĩ đó đi.” Từ Minh quả quyết nói.
“Nhưng ba à, cứ thế này nhà mình sẽ hết tiền mất.” Giọng nói của Uyển Linh hơi run run, cổ họng nghẹn lại.
“Ba mẹ có cách, con
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mat-na-lo-lem/136538/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.