Không phải là sự chia xa làm ta đau đớn nhất.. Không phải là sự bội bạc làm ta đau thương tột cùng..Mà chính là... Thấy nhau, nhưng không thể đến với nhau..Đau đớn nhất, không phải là mất đi người quan trọng...Đau thương nhất, không phải là phải chịu nỗi đau do người khác mang lại...Mà chính là... Bị phản bội từ những người mình yêu quý nhất. Những bí ẩn dần phơi bày, những cảm xúc dần biển chuyển..Tưởng chừng đó là sự thật.. Nhưng đằng sau nó lại là những bí mật động trời..Sau lớp mặt nạ... Dù em là ai... Tôi vẫn yêu em...“Bắt lấy nó! Nhanh lên!” Trong đêm khuya yên tĩnh, tiếng la của người đàn ông như xé toạt cả màn đêm dày đặc. Những bước chân vội vã chạy không ngừng nghỉ, ước chừng có khoảng hơn mười người. Họ đuổi theo một cô gái đang ra sức chạy phía trước. Cô gái nhỏ bé mặc chiếc váy trắng mỏng manh, chân không mang giày giẫm đạp lên mọi thứ, mặc kệ đau đớn, mặc kệ máu đã thấm ướt lòng bàn chân, cô vẫn chạy không ngừng nghỉ, cho dù chỉ còn lại một chút sức lực, cô cũng phải chạy. Vào lúc này, đau đớn thể xác không thể nào sánh bằng việc thoát khỏi đám người phía sau lưng. “Đứng lại đó cho tao! Mày không thoát được đâu!” Gã kia lại lên tiếng, giọng nói vang vọng khắp cánh rừng.