Hai tay bị túm chặt lấy, thân thể bị đặt sát vào tường, đau đớn, nhưng Quân Mặc Li cũng không có biểu hiện thêm chút cảm xúc nào, chỉ lạnh nhạt nhìn Quân Dạ Hàn, khóe môi còn hơi cong lên. 
“Ngươi thấy mệt sao?” Quân Dạ Hàn nhìn chăm chú vào đôi mắt đạm mạc của Quân Mặc Li, tròng mắt bạc có chút u ám. 
Quân Mặc Li đột ngột cười khẽ ra tiếng. 
“Những lời này ta cũng muốn hỏi ngươi, Quân Dạ Hàn, chẳng lẽ ngươi không cảm thấy mệt hay sao?” 
Tiếng cười nhẹ nhàng, lại ẩn ẩn trào phúng, Quân Mặc Li cố nghiêng người, tránh thân mình ngày càng áp sát của Quân Dạ Hàn. 
“Mệt ư?” 
Quân Dạ Hàn thấy Quân Mặc Li né tránh mình, đôi mắt lại trở nên càng thêm ôn nhu dịu dàng. 
“Sinh vật duy nhất có khả năng làm ta thấy mệt chỉ có một mình Li nhi mà thôi.” 
Quân Dạ Hàn chậm rãi buông tay của Quân Mặc Li ra, ý cười nơi khóe môi dần biến mất. Mái tóc dài màu bạc khẽ bay lên theo gió, vạt áo dài lay động. Quân Dạ Hàn nhìn về phía đường lớn đã bị phá hủy hoàn toàn trước mắt, nâng tay chỉ về phía mà Lam Hinh từng đứng, sâu trong đáy mắt hiện lên chút cô đơn lạc lõng. 
“Li nhi, mới vừa rồi khi ta đứng ở chỗ kia, ta đã từng có suy nghĩ, bỏ cuộc thôi, buông tha cho ngươi… khi đó, khi ta đi về chỗ Lam Hinh, ta đã hi vọng ngươi sẽ ngăn cản ta lại. Rõ ràng ngươi không muốn ta đi, vì sao lại không mở miệng gọi ta?” 
Quân Mặc Li ngẩn người, 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mat-na-hoan-my/1573356/quyen-3-chuong-102.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.