Anh cảnh sát Diệp Tiêu thong thả bước vào con đường này, bóng cây hai bên đường và sự tĩnh mịch nơi đây khiến anh cảm thấy khoan khoái. 
Thế nhưng, khi bước đến trước ngôi nhà đen, anh bỗng ngẩn người. 
Khi ngẩng nhìn tòa kiến trúc của ngôi nhà màu đen, anh bất giác cảm thấy quen thuộc. 
Trước đây, đã vài lần anh thấy xuất hiện cảm giác này, đó là khi nhìn thấy đồ vật hay ai đó.Anh bấm chuông cửa bên cạnh cánh cổng sắt. 
Một lát sau, cánh cổng sắt được mở ra, anh nhìn thấy một khuôn mặt quen thuộc.“Anh là…” 
 Vũ Nhi nhìn chằm chằm vào Diệp Tiêu.Bỗng chốc, cả hai người đều ngẩn người.“Vũ Nhi?” 
 Diệp Tiêu có phản ứng trước, “Em là Vũ Nhi? Em quên anh rồi sao? Anh là Diệp Tiêu đây mà.” 
“Anh rể, anh rể. 
Em làm sao có thể quên được chứ, anh mau vào đi!” 
“Vũ Nhi, đừng gọi anh là anh rể.” 
 Nghe giọng nói của Vũ Nhi, Diệp Tiêu không thể không nhớ đến Tuyết Nhi, con tim anh lại một lần nữa thoáng nhói đau. 
Anh lại nhìn Vũ Nhi, hồi đó cô vẫn còn là một nữ sinh cấp ba, khi Diệp Tiêu đến nhà Tuyết Nhi, anh không hề cảm thấy Vũ Nhi xinh đẹp, chỉ thấy cô gái này rất đáng yêu. 
Thế nhưng, giờ đây, e rằng vẻ đẹp của cô đã vượt qua cô chị.Vũ Nhi cũng nhớ đến chị gái, thế nên trầm ngâm không nói. 
Họ bước vào phòng khách tầng một, Diệp Tiêu nhìn căn phòng, thốt lên: “Rộng thật đấy! Thật không ngờ em ở đây. 
Vũ Nhi, thực ra hôm nay anh đến đây là vì công việc, anh đến để 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mat-meo/140608/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.