Vũ Nhi trở về nhà trong trạng thái hoang mang và mệt mỏi, lúc đó đã là 6h30’ chiều. 
Mưa cũng đã dần tạnh, mặt trăng khó khăn lắm mới có thể thoát ra khỏi đám mây. 
Cô ngẩng đầu, thở dài, lâu lắm rồi không nhìn thấy mặt trăng.Mở cửa, cô thấy Đồng Niên đã ngồi đợi sẵn từ lâu, Đồng Niên hỏi: “Sao bây giờ em mới về?” 
Vũ Nhi xua tay, ngã vật người xuống ghế sofa, nói: “Hôm nay đã xảy ra một việc vô cùng đáng sợ!” 
“Việc vô cùng đáng sợ?” 
“Lát nữa xem bản tin thời sự trên tivi, anh sẽ biết ngay thôi!” 
Đồng Niên nhìn Vũ Nhi đầy nghi hoặc, sau đó xem đồng hồ, vội nói: “Bản tin thời sự đã chiếu rồi.” 
Họ lên phòng ngủ trên tầng, bật tivi. 
Bản tin thời sự đang đưa tin vụ tự sát tại ga tàu điện ngầm, dưới đường ray là một vũng máu be bét, Đồng Niên nhìn thấy Vũ Nhi giữa đám người đông đúc đang chen lấn.“Em cũng ở hiện trường sao?” 
“Không chỉ là ở hiện trường, mà em còn là người làm chứng quan trọng nhất, tệ hại hơn nữa là, câu nói cuối cùng của người tự sát đó trước khi chết là nói với em.” 
“Ông ta nói gì?” 
“Mắt mèo.” 
Đồng Niên lập tức giật nảy mình, anh dừng lại giây lát, sau đó nói vẻ hậm hực. 
“Em để sợi dây chuyền ra ngoài à?” 
“Không phải, tại túi xách của em rơi xuống đất, khi em đang nhặt túi lên thì sợi dây trượt ra ngoài, đó là do lực hút của trái đất, chẳng liên quan gì đến em cả.” 
“Người đó ngồi ngay cạnh em à? Ông ta nhìn 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mat-meo/140607/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.