Sau đó rất lâu, Harry mới được biết chuyện xưa của Vân Miểu. Ngày đó là một đêm Giáng Sinh, ngoài cửa sổ là một trận tuyết lớn hiếm thấy, con đường đều bị che kín bằng một mảnh tuyết màu trắng thuần lành lạnh. Lúc này, bọn họ đã biết nhau rất lâu, cậu cũng vừa mới biết được thân phận thật sự của Vân Miểu, được Vân Miểu mời tới nhà mừng lễ Giáng Sinh.
Biết Vân Miểu cũng là thần, nói không kinh sợ hiển nhiên là giả, nhưng Harry cũng không phản ứng quá lớn, cậu và Andrea đã kết thúc rồi, cậu vĩnh viễn không thể tha thứ cho cô, nhưng cũng không thể phủ nhận cô đã từng cho cậu ấm áp, vì lẽ đó, cậu mới hốt hoảng rời khỏi nước Anh, vĩnh viễn không muốn gặp lại cô.
Nhưng dù sao đây vẫn là chuyện riêng của cậu, Vân Miểu là thần, hơn phân nửa cũng quen biết Andrea, nhưng chuyện năm đó không liên quan đến cô, Harry cũng chỉ coi cô là một người bạn bình thường – ít nhất là trước khi nghe được chuyện xưa của Vân Miểu, cậu vẫn luôn nghĩ như vậy.
Chuyện xưa của Vân Miểu xảy ra từ rất lâu về trước, dựa theo phép tính của nhân loại, khi đó, cô chẳng qua chỉ là một đứa trẻ vị thành niên, vẫn chưa trưởng thành hình dáng lãnh diễm như ngày sau, tâm tình cũng chưa bị thay đổi thành thê lương, khi cười rộ lên, ánh mắt mềm mại, đôi môi sẽ cong thành một độ cong đẹp đẽ.
Cũng là trong độ tuổi như vậy, cô đã gặp được một phù thủy.
Đó là một người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mat-khong-che-lam-song-thinh-phong-qua/3165862/chuong-97.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.