Nếu nói một tuần sau khi Draco đột ngột rời đi không có ảnh hưởng gì đến Harry, thì đó nhất định là một lời nói dối, toàn bộ học viện, bao gồm cả chính Harry cũng cảm giác được cậu thường bị mất tập trung.
Cho nên sau một tuần lễ đó, khi Harry nhìn thấy Hoàng tử Slytherin phảng phất như đã xa cách cả một thế kỷ ngồi trên ghế salon trong phòng khách của ký túc xá, phản ứng đầu tiên của cậu là dụi mắt, hoảng hốt hoài nghi có phải là do mình nhớ hắn quá nên mới sinh ra ảo giác hay không.
Nhưng người này đúng là Draco, vẫn anh tuấn đến mức có thể mưu sát vô số cô gái chỉ bằng một ánh nhìn, mặc bộ đồng phục màu đen chỉnh tề, tư thế ngồi tùy ý mà tao nhã, trên đầu gối là một quyển sách đã mở, trước mặt còn bày ra một chén hồng trà tỏa hơi nóng mịt mờ.... Giống như hắn chưa từng rời khỏi nơi này vậy.
Thấy Harry với cái đầu tổ chim đặc trưng đi ra từ trong phòng, áo ngủ lỏng lỏng lẻo lẻo ở trên người, lơ đãng lộ ra cả nửa bả vai, Draco ý tứ sâu xa cụp mi xuống, cất quyển sách sang một bên, cười như không cười nhìn cậu, như đối xử với con mèo yêu làm nũng, vẫy vẫy tay gọi Harry.
Có lẽ là do vừa mới tỉnh giấc nên đại não còn chưa bắt đầu làm việc, hoặc cũng có thể do Harry bị cái gì đó đầu độc, nên cậu mới thật sự ngoan ngoãn đi tới, mãi đến tận khi bị Draco ôm ngồi trên đùi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mat-khong-che-lam-song-thinh-phong-qua/3165804/chuong-69.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.