Âu Lam hỏi Nguyễn Ngưng: “Ngưng Ngưng, em về đến nhà chưa?” 
Chỗ cô ấy hơi ồn ào. 
“Đêm nay quán bar xảy ra chuyện, chị nhìn thấy cảnh sát tới, hình như còn bắt ai đó.” 
Cô ấy vừa đi vừa nói chuyện, cuối cùng cũng đi đến chỗ im ắng, tiếng ồn phía sau đã giảm đi. 
Không nghe thấy Nguyễn Ngưng kinh ngạc hoặc là hỏi thăm, Âu Lam thấy hơi lạ, nhưng vẫn tiếp tục nói: 
“Đúng rồi, hôm nay chị gặp anh trai em, chính là lúc Kỳ Kỳ vào trả điện thoại thì đụng phải…” 
Nói đến đây, Âu Lam muốn nói lại thôi. 
Phó Minh Viễn nghe tiếng trong điện thoại, không khỏi nhếch mày. 
Chẳng lẽ tối nay Nguyễn Dật Trạch thật sự đi bắt người? 
Bên kia, không nghe thấy Nguyễn Ngưng nói chuyện, Âu Lam rốt cuộc ý thức được không đúng, nhíu mày hỏi: “Ngưng Ngưng, em có nghe không?” 
Nghe cậu ta một câu Ngưng Ngưng hai câu Ngưng Ngưng, Phó Minh Viễn khó chịu. 
Lúc này nghe được vấn đề của Âu Lam, anh nhìn thoáng qua phòng tắm, mang theo đắc ý lại kiệt lực khắc chế mà nói: 
“Cô ấy đang tắm.” 
Tên nhóc này, hẳn là nghe hiểu được ám chỉ của anh đúng không? 
Mà anh vừa nói vậy, Âu Lam sợ tới mức tay run lên, suýt thì ném điện thoại đi. 
Không có cách, bạn tưởng đang nói chuyện phiếm với bạn thân, kết quả đầu bên kia điện thoại đột nhiên phát ra tiếng của một người đàn ông xa lạ, dù là ai cũng sẽ bị dọa nhảy dựng. 
Âu Lam mẫn cảm với giọng nói, người này nghe tuổi không lớn. 
Điện thoại của Ngưng Ngưng, sao lại 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mat-hon/1668734/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.