Nguyễn Ngưng ngơ ngác ngồi trêи giường, cô không ngờ, vừa lơ đãng thì điện thoại đã bị cướp đi. 
Điện thoại của cô vẫn còn mở giao diện Weibo của Ninh Như An! 
“Anh Minh Viễn…” 
Tay nhỏ kéo áo ngủ Phó Minh Viễn, cô đáng thương nhìn anh. 
Đoạt lại thì không dám. 
Anh cao lớn, chỉ sợ cô đứng trêи giường cũng không cao hơn anh bao nhiêu, lấy thế nào được? 
Phó Minh Viễn cúi đầu, tiểu nha đầu kéo áo ngủ anh, nhìn anh trông mong. 
Thiếu nữ nhẹ nhàng gọi tên anh, ngọt như vậy, giống mật ong. 
Lòng lại rung động. 
Tựa như uống thuốc rất đắng, đột nhiên được đút một miệng đường, rõ ràng vô cùng tức giận, nhưng hễ đối diện với đôi mắt trong veo của cô, tức giận bỗng nhiên tan thành mây khói. 
Anh than nhẹ trong lòng, dù sao đã nhìn thấy tin nhắn muốn nhìn, ấn nút home điện thoại, sau đó trả lại cho cô. 
Nguyễn Ngưng vội vàng nhận, cầm trong tay nhìn nhìn. 
Giao diện đã về trang chủ, không biết vừa nãy anh nhìn gì. 
Cô lo bại lộ, còn Phó Minh Viễn tuy không tức giận, nhưng vẫn buồn bực vì chuyện Weibo. 
Tiểu nha đầu ngốc này có thật sự cho rằng, là Dụ Nhược Vũ bảo vệ sau lưng cô hay không? 
Anh hơi hé miệng, nhưng chung quy không nói nên lời tranh công. 
Cuối cùng, Phó Minh Viễn hít một hơi thật sâu, ẩn nhẫn nói: “Ngủ đi.” 
Anh tắt đèn, đặt cái cốc trêи tay về tủ đầu giường, sau đó không nói một lời mà xoay người trở về chiếu đất của anh. 
Lúc mắt Nguyễn Ngưng đã thích ứng với bóng tối, nhìn 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mat-hon/1668728/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.