Chương trước
Chương sau
Nguyễn Ngưng đăng bài lên Weibo xong thì ném điện thoại xuống, quay đầu vào phòng chứa đồ, bắt đầu xếp đồ.
Đồ cô mang tới phần lớn là quần áo, giày túi và trang sức, còn có một vài quyển sách, đĩa CD liên quan đến lồng tiếng.
Đương nhiên, quan trọng nhất, còn có đồ vật quý giá từ nhỏ đến lớn của cô.
Bởi vì Phó Minh Viễn thường xuyên mười ngày nửa tháng không về nhà, nơi này không mời giúp việc, chỉ có người giúp việc tới vào thứ hai, tư, sáu để quét tước, nhân tiện bổ sung một ít vật dụng hàng ngày.
Nghĩ đến tủ lạnh xếp đầy ắp bia và nước khoáng, Nguyễn Ngưng lắc đầu.
Phòng thay quần áo ở tầng hai, bên cạnh phòng ngủ, Phó phu nhân đã dành chỗ cho cô, cô và Phó Minh Viễn mỗi người một bên, ranh giới rõ ràng.
Phòng sách cũng ở tầng hai, diện tích rất lớn, bày ba giá sách lớn.
Hai giá sách đầu đã xếp nhét đầy, chỉ có giá thứ ba còn thừa vài chỗ, có thể đặt đồ của cô.
Lần đầu tiên nhìn thấy sách nhét đầy ba giá lớn, Nguyễn Ngưng cực kỳ kinh ngạc.
Sau đó lại sinh ra một loại cảm giác hạnh phúc như đạp lên đám mây, làm một trạch nữ thâm niên, đọc sách tuyệt đối là hoạt động ắt không thể thiếu trong cuộc sống.
Sau đó cô quay lại phòng chứa đồ, dọn cái rương cuối cùng tới phòng ngủ chính, mở ra nhìn.
Bưu thϊế͙p͙ và phong thư nhận được từ nhỏ đến lớn, quà bạn bè, trưởng bối tặng, còn có albums và posters của Dụ Nhược Vũ, cô cầm mỗi một thứ lên nhìn một lần, dường như còn có thể nhớ lại tình cảnh lúc có được chúng.
Cuối cùng, cô thật cẩn thận nâng quyển sách dùng giấy màu bao lại kia lên
Mở bìa mặt ra, có thể nhìn thấy trang giấy hơi ố vàng, tràn ngập cảm giác niên đại.
Bìa trong của sách in vài chữ to ——《 Cổ Tích Mùa Thu 》.
Đây là một quyển tuyển tập đồng thoại, cô đã từng lật đọc vô số lần, đã thuộc làu cổ tích trong đó.
Ánh mắt Nguyễn Ngưng dừng bên dưới bìa trong của sách, ở chỗ trống chỗ kia, rồng bay phượng múa mà viết một cái tên —-
Dụ Nhược Vũ.
Tuy rằng còn mang theo vài phần trẻ con, bút pháp cũng thiếu sắc bén, nhưng so với chữ ký trêи poster là có thể nhìn ra thật sự xuất phát từ tay cùng một người.
Nguyễn Ngưng nhìn chữ ký tên kia, không biết nghĩ đến cái gì, khóe miệng hơi cong, đáy mắt hiện lên ánh sáng dịu dàng và hoài niệm.
Nhìn một lúc, cô trịnh trọng đặt quyển truyện cổ tích này về chỗ cũ.
Sau đó đóng nắp rương, nhét xuống dưới giường.
Tắm rửa xong, sấy tóc khô một nửa, thoa tinh dầu dưỡng tóc, Nguyễn Ngưng cầm điện thoại leo lên giường.
“Meo ——”
Tiếng máy sấy tóc dừng lại, Kẹo bông gòn trốn dưới bàn chạy tới.
Nó khởi động chi trước muốn leo lên giường, kết quả móng vuốt ngắn ngay cả mép giường cũng không với tới, gấp đến độ kêu meo meo.
Nguyễn Ngưng buồn cười, cầm điện thoại quay video ngắn về nó, sau đó bế nó lên, đặt trêи chăn.
“Meo ——”
Mèo con kêu nhỏ, giống như phát hiện đại lục mới, bắt đầu thăm dò trêи giường lớn.
Nguyễn Ngưng cười xem nó chơi một lúc rồi cúi đầu bật điện thoại, ấn vào Weibo, chuẩn bị đăng video ngắn vừa mới quay lên.
Nhưng lúc nhìn thấy trang chủ, ba chữ Ninh Như An khiến sắc mặt cô biến đổi.
Hỏng rồi, sao cô lại đăng bằng nick này?
Sinh hoạt và công việc, Nguyễn Ngưng tách biệt rõ ràng.
Cô thích tương tác với fans, nhưng vì tránh bị lộ thân phận, về chuyện sinh hoạt cơ bản cô chưa từng đăng lên.
Nhưng không ngờ lần này lại sơ suất…
Nguyễn Ngưng cảm thấy, có lẽ lâu như vậy cô không đăng bài lên Weibo, fans đã quên cô mất rồi?
Ôm tâm lý như vậy, cô click mở trang chủ Weibo.
Nhìn lượt bình luận và số like nhiều gấp vài lần bình thường, Nguyễn Ngưng ngẩn ra.
Đây là có chuyện gì? Trước kia chưa từng náo nhiệt như vậy…
Ngơ ngác click mở mục bình luận, phát hiện top 1 là bình luận của official weibo《 Tiên Ma Kỳ Duyên 》 để lại, nghĩ đến ngày mai chính là lễ mừng tròn ba năm, Nguyễn Ngưng tự cho là đã biết nguyên nhân.
Hoá ra là công ty game đang tuyên truyền tạo dư luận, cũng khó trách làm lớn như vậy.
Nguyễn Ngưng thường xuyên lướt Weibo, chú ý bảng hot search, nhìn độ hot này, mơ hồ cảm thấy hẳn là có thể lên hot search.
Cô click mở bảng hot search, từ dưới cùng bắt đầu lướt lên, quả nhiên nhìn thấy đề tài # Ninh Như An nuôi mèo # và # Tiên Ma Kỳ Duyên. Hồ Yêu Yêu # ở vị trí hơn ba mươi và hơn hai mươi.
“Tiểu bảo bối, em lên hot search này.”
Nguyễn Ngưng quay đầu, nói với kẹo bông gòn đang chơi chính cái đuôi của mình.

Mèo con đứng tại chỗ, nghiêng đầu với cô, ngây thơ đáng yêu.
Nguyễn Ngưng cười, duỗi tay sờ đầu nhỏ của nó, sau đó lại tiếp tục xem Weibo, muốn nhìn xem có chuyện mới mẻ gì không.
Đối với chuyện lên hot search này, Nguyễn Ngưng vẫn tương đối bình tĩnh.
Từ sau khi nhân vật game Hồ Yêu Yêu này hot lên, công ty game thường xuyên quấn lấy cô tuyên truyền, cô thấy nhiều nhưng không trách.
Nhưng rất nhanh, nụ cười của cô cứng lại trêи mặt.
# Phó Minh Viễn like cho Ninh Như An #
Gì? Cái hot search này là cái quỷ gì?
Nguyễn Ngưng run tay, không thể tin nổi ấn vào hot search này.
Top like là bài đăng của nick Weibo nào đó, ngoài tag # Phó Minh Viễn like cho Ninh Như An # này ra, còn có # ngẫu nhiên nhìn thấy Phó Minh Viễn hẹn hò dạo phố với người phụ nữ thần bí #.
Hình ảnh kèm theo là ảnh Phó Minh Viễn like bài cô, sau đó là mấy tấm ảnh mờ, cô liếc mắt một cái liền nhìn ra là cô và Phó Minh Viễn, phía sau là lời nhắn của cư dân mạng.
@ Hoàng Hậu băng tuyết: Lần đầu tiên anh Tiểu Viễn có scandal ư, lưu danh!
@ fan não tàn Nguyệt Doanh Doanh: Đào hoa của Phó ảnh đế tới rồi? Một ngày hai cái scandal!
@ kem chocolate: Có phải anh tiểu Viễn thấy có được vị trí Ảnh đế là đủ rồi, cho nên muốn yêu đương?
@ Phó Minh Viễn là nam bạc của tôi: Trong vòng một phút đồng hồ, tôi phải biết được toàn bộ tư liệu của hai người phụ nữ này!
@ anh Tiểu Viễn đẹp trai nhất: Thôi đi! Đều nói là bịa đặt bịa đặt bịa đặt, bức ảnh chụp mờ như vậy cũng không biết xấu hổ nói là anh Viễn của tôi!
Gương mặt nhỏ của Nguyễn Ngưng trắng bệch, bọn họ cùng nhau ra ngoài bị phóng viên chụp ảnh lại ư?
Nghĩ đến ở trong tiệm thú cưng, Phó Minh Viễn còn tháo khẩu trang xuống, cô lướt nhanh xem ảnh, phát hiện không có ảnh chụp chính diện, lúc này mới thở phào.
Nguyễn Ngưng lướt mục bình luận, lại bắt đầu lo sợ bất an.
“Meo ——”
Mèo con leo lên người cô, kêu meo meo làm nũng với cô.
Nguyễn Ngưng ôm nó vào trong ngực, có tên nhóc này làm bạn, không biết vì sao mà cô yên tâm hơn rất nhiều, cũng càng thêm cảm kϊƈɦ Phó Minh Viễn.
Nhưng cảm kϊƈɦ này lại ấp ủ thành áy náy rất nhanh.
Nếu không đến cửa hàng thú cưng với cô, anh sẽ không bị chụp phải, cũng sẽ không có scandal.
Trong hiệp nghị đã nói, quan hệ của bọn họ không thể công khai, bây giờ lại bị bách lộ chân tướng, không biết chuyện này sẽ mang đến cho anh bao nhiêu phiền toái…
“Làm sao bây giờ……” Nguyễn Ngưng chán nản nỉ non.
Còn vì sao Phó Minh Viễn lại like cho Ninh Như An, chuyện có khả năng chính mình sẽ bại lộ thân phận, ngược lại cô không quan tâm như vậy.
Lúc này không có tâm trạng lướt Weibo nữa.
Cô ném điện thoại xuống, đi tới đi lui trong phòng, thường xuyên nhìn ra ngoài cửa sổ nhưng không nhìn thấy bóng chiếc xe quen thuộc.
“Bảo bối, em nói xem, anh Minh Viễn có giận chị hay không?” Nguyễn Ngưng leo lại lên giường, ôm mèo con lầm bầm lầu bầu.
Mèo con ngây thơ nhìn cô, kêu meo meo với cô.
Cô chờ đợi, chờ đến gần 12 giờ cũng không chờ được.
Tuy buổi chiều đã ngủ một giấc nhưng đồng hồ sinh học của Nguyễn Ngưng luôn đúng giờ, buồn ngủ sắp chết rồi.
Cô nửa nằm trêи giường, hễ không cẩn thận là nhắm mắt lại, cuối cùng chịu đựng không nổi mà ngủ rồi.
Phó Minh Viễn lái xe về đến nhà, phát hiện đèn phòng ngủ vẫn còn sáng, không khỏi nhướng mày.
Lên tầng đi đến trước cửa phòng ngủ, phát hiện cửa còn hé mở.
Anh đẩy cửa đi vào, cửa gỗ phát ra tiếng, trong ban đêm tĩnh lặng phá lệ rõ ràng.
Trong phòng, ánh đèn sáng choang.
Giương mắt nhìn, thấy cô gái nằm nghiêng trêи giường, thân mình nhỏ xinh cuộn tròn thành một nắm, mèo con rúc vào bên người cô thành một quả cầu lông, phát ra tiếng ngáy nhỏ.
Một lớn một nhỏ, hai nắm, ngủ ngon lành.
Phó Minh Viễn khựng lại, đang định tắt đèn đi ra ngoài, nhưng lúc đầu ngón tay chạm phải chốt mở lại đổi ý.
Anh thả nhẹ bước chân, đi tới mép giường.
Ánh mắt dừng trêи gương mặt nghiêng của cô gái, không biết như thế nào, lại không rời mắt được.
Anh chậm rãi cong lưng, duỗi tay nhẹ nhàng gạt tóc tán loạn trêи trán cô ra sau tai.
Cái bóng của anh đúng lúc che trêи gương mặt nhỏ của cô gái, chắn đi ánh đèn chói mắt cho cô.
Ấn đường cô giãn ra, môi hồng chậm rãi cong lên một vòng cung, sau đó kéo chăn thỏa mãn mà cọ.

Như là mèo con thoả mãn, vừa ngoan ngoãn lại câu người.
Cảm thụ được tim mình đập hơi loạn, tay Phó Minh Viễn cứng lại.
Anh ngắm nhìn cô gái, đáy mắt hiện lên vài phần hoang mang.
Chẳng lẽ… thật sự muốn yêu đương?
Ngày hôm sau, Nguyễn Ngưng bị tiếng nói chuyện đánh thức.
Cô cau mày nửa mở mắt, nghiêng đầu nhìn về phía ngoài cửa sổ.
Ánh mặt trời xuyên thấu qua khe hở bức màn chiếu vào, mang chút ánh sáng đến cho căn phòng tối tăm.
Sao rèm lại kéo vào?
Hình như cô đang đợi Phó Minh Viễn?
Nghĩ đến đây, Nguyễn Ngưng tỉnh táo lại trong nháy mắt.
Cô ngồi dậy, ảo não vỗ đầu, cô ngủ từ khi nào vậy? Anh Minh Viễn đã về chưa?
Sau đó, cô nghe thấy tiếng nói chuyện ngoài cửa càng thêm rõ ràng.
“Tiên sinh, mong ngài để tôi vào quét tước được không? Đây là phân phó của phu nhân.”
Là giọng của một người phụ nữ xa lạ.
“Bà xã tôi vẫn đang ngủ.” Thanh âm trầm thấp của Phó Minh Viễn vang lên, “Lúc cần quét tước sẽ gọi cô.”
“Nhưng mà…”
Người phụ nữ còn muốn nói gì đó, nhưng không biết có phải bị uy nghiêm của chủ nhà áp bách hay không, cuối cùng không thể nói tiếp nữa.
“Vậy được rồi, tôi xuống chuẩn bị bữa sáng trước.”
Sau đó, tiếng nói chuyện ngoài cửa biến mất.
Bà xã? Nguyễn Ngưng chớp mắt, đang nói cô sao?
Lúc này, cửa phòng kêu một tiếng, cô nhìn thấy một thân ảnh cao lớn đi vào.
Phó Minh Viễn đóng cửa lại, xoay người vào trong phòng.
“Anh Minh Viễn, chào buổi…”
Chữ phía sau bị chặn ở cổ họng.
Nguyễn Ngưng nhìn anh, nhịn không được nuốt nước miếng.
Người đàn ông thân cao chân dài, mặc áo ngủ màu đen thuần, cổ áo hơi rộng mở, mơ hồ có thể thấy cơ ngực màu lúa mạch.
Tóc anh hơi rối, không chải gọn gàng như ngày thường.
Trong lười biếng nhàn tản mang theo vài phần gợi cảm, nhưng không tổn hao gì đến hơi thở nam tính trêи người anh.
Nguyễn Ngưng ngơ ngác nhìn anh, không khỏi cảm khái trong lòng, hoá ra màu đen cũng rất thích hợp với anh.
“Dậy rồi à?” Phó Minh Viễn nhẹ giọng hỏi.
Nguyễn Ngưng phản ứng lại, đỏ mặt gật đầu, sau đó không dấu vết mà kéo cao chăn lên một chút, che khuất áo ngủ bên dưới.
Nhận thấy được động tác nhỏ của cô, cũng thấy sự được ngượng ngùng của, khoé môi Phó Minh Viễn cong cong.
Anh nhớ, là váy ngủ ren màu hồng trắng.
Mặc trêи người cô, giống thỏ con mềm mại đáng yêu.
Thấy thế nào cũng cực kỳ dễ thương.
Nguyễn Ngưng chớp mắt, tìm đề tài nói chuyện: “Anh Minh Viễn, ai vừa nói chuyện vậy? Dì giúp việc sao?”
“Không phải.” Phó Minh Viễn lắc đầu, “Là người mẹ anh phái tới.”
“À.” Nguyễn Ngưng gật đầu.
Phó Minh Viễn nhìn cô, chậm rãi cong lưng.
“Nói đến cái này,” anh nhìn thẳng vào mắt cô, nhẹ giọng nói, “anh cần em diễn một màn kịch với anh.”
Người đàn ông mặc áo ngủ màu đen, chậm rãi tới gần.
Tay nhỏ nhéo chăn, Nguyễn Ngưng nín thở.
“Kịch, kịch gì cơ?”
“Màn kịch… thể hiện chúng ta rất ân ái.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.