Mô hình trêи ốp điện thoại vẫn cười thiếu đánh như vậy.Tay duỗi đến chỗ mèo con ngừng lại, anh cầm điện thoại di động lên, ngồi trêи sô pha.Nhìn chằm chằm di động, đột nhiên nghĩ đến cái gì, anh ấn sáng màn hình.Trêи màn hình di động là ảnh cô gái ôm mèo con, là tấm ảnh chụp ở cửa hàng thú cưng vừa nãy, bị cô thuận tay đặt làm ảnh nền.Nhưng ảnh bị cắt rồi, vốn là ảnh chụp chung của hai người, anh chỉ còn lại một bả vai, một tay ôm lấy cô.Tự nhiên có chút khó chịu.“Meo ——”Mèo con kêu một tiếng, móng vuốt nhỏ cào trêи đùi anh, mở mắt to nhìn anh.Phó Minh Viễn rũ mi nhìn nó, khẽ thở dài.Tắt màn hình, đặt điện thoại lên bàn trà, ôm mèo con đến cuối hành lang…Lúc Nguyễn Ngưng tỉnh dậy từ giấc ngủ, mặt trời đã treo ở chân trời.Cô duỗi eo, cười tủm tỉm ôm lấy gối đầu mềm mại mà cọ.Bên trêи còn sót lại mùi nắng, vừa khô mát lại dễ ngửi.Cọ cọ, rốt cuộc ý thức được không đúng.Mở mắt ra nhìn quanh bốn phía, nơi này hình như là phòng tân hôn Phó phu nhân bố trí giúp cô và Phó Minh Viễn.Cô ngủ từ khi nào vậy? Lại còn chạy tới đây ngủ?Nguyễn Ngưng ngồi dậy, nhìn xung quanh.Anh Minh Viễn đâu?Cô xoay người xuống đất, không tìm thấy dép lê của mình, đành phải để chân trần, chạy xuống dưới lầu.Dưới lầu cũng không thấy ai.Cô xem xét xung quanh, phát hiện có một tờ giấy đè trêи bàn trà.Trêи tờ giấy viết một hàng chữ nhỏ, thể chữ thanh thuân tú dật, đầu bút mạnh mẽ có lực.“Kẹo bông gòn ở sát vách
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mat-hon/1668712/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.