Lần đầu tiên tôi nhìn thấy cô gái ấy là vào một buổi chiều xuân đầy nắng.
Lúc đó ở quảng trường có rất nhiều người, cô đang ngồi trên ghế đá lộ thiên bên đài phun nước, ăn mặc giản dị, tò mò nhìn xe cộ qua lại và người đi đường.
Đường nét trên khuôn mặt của cô ấy đẹp một cách lạ thường, lông mày và môi mỏng, màu mắt và tóc cũng rất nhạt, tạo cảm giác có chút mờ ảo, nhưng không biết tại sao tôi đã nhận ra cô ấy ngay từ cái nhìn đầu tiên, và sau đó tôi không thể rời mắt đi nơi khác.
Theo thói quen nghề nghiệp, tôi bắt đầu quan sát kỹ cô ấy: cô ấy còn rất trẻ, có lẽ mới mười sáu hay mười bảy, nhưng trông trẻ hơn so với những người cùng tuổi; đôi mắt màu hổ phách của cô ấy thật thuần khiết, không thể tìm thấy một chút che giấu hay toan tính nào, thật sự là như vậy. Chắc hẳn cô ấy được gia đình bao bọc rất kỹ, chất liệu của chiếc váy cô ấy đang mặc cũng rất đặc biệt, màu sắc gần như xám, giống như thủy ngân, nhưng không phát sáng, tôi chưa từng thấy nó trên bất kỳ tạp chí quần áo nào, nhưng đặc biệt nhất là cô ấy đeo một chiếc găng tay bằng vàng trên cánh tay phải, nó được khảm bằng ba viên đá quý màu đỏ, xanh lá cây và tím. Chất lượng và thủ công đều tuyệt vời.
Tôi không khỏi lác mắt. Con gái bình thường không mặc những thứ đắt tiền như vậy ra đường. Thân phận của cô ấy hẳn là tiểu thư nhà giàu. Thậm chí có thể cô ấy còn có vệ sĩ bảo vệ nên không được tự do mà phải nhân một buổi đi mua sắm mà lén trốn ra ngoài chơi.
Khi nghĩ đến điều này, tôi thầm lắc đầu, không, không đúng, nếu thực sự như vậy cô ấy sẽ không quang minh chính đại mà ngồi đây, rõ ràng cô ấy đang đợi ai đó, hơn nữa cô ấy không có một chút tính khí kiêu ngạo nào... Ý nghĩ của tôi thật là sáo rỗng.
Vì vậy, tôi tiếp tục suy đoán: Cô ấy có thể là con lai... Đúng vậy, từ ngoại hình của cô ấy có thể đoán được, có lẽ cô ấy sống ở nước ngoài với cha mẹ của mình lâu năm. Đây là lần đầu tiên cô ấy trở về Trung Quốc, vì vậy cô ấy tràn ngập tò mò với mọi thứ nơi đây... À, tôi lại có một suy nghĩ khác... Người ta bảo cô ấy đợi ở đây, và các thành viên trong gia đình cô ấy sẽ sớm xuất hiện.
Tôi gật đầu, mặc dù vẫn chỉ là những suy đoán sáo rỗng, nhưng hợp lý. Chỉ còn một điều khó lý giải là làm sao người nhà có thể yên tâm cho một cô gái ngồi một mình ở nơi xa lạ còn đeo những trang sức đắt tiền như vậy.
Khi tôi còn đang suy nghĩ, một vài chàng trai đi giày trượt patin lướt về phía cô ấy và mời cô ấy chơi cùng, cô gái mở to mắt, không khó chịu mà có chút phấn khích.
Chắc chắn rồi, tuổi trẻ mà... thật là một thanh xuân tươi đẹp! Tình yêu sét đánh sẽ xảy ra, và có lẽ một câu chuyện tình yêu hùng hồn và cảm động nào đó sẽ phát triển, điều này rất đáng mong đợi...
Không ngờ cuối cùng cô lại lắc đầu, những chàng trai ấy không chịu từ bỏ tiếp tục thuyết phục, cô ấy vẫn mỉm cười lắc đầu mà không nói lời nào.
Thật kỳ lạ, xem phản ứng của cô ấy tôi còn nghĩ cô ấy sẽ không từ chối, không những không thấy phiền mà còn có vẻ rất vui khi bên kia bắt chuyện vậy mà cô ấy vẫn từ chối.
Đúng lúc đó, một giọng nói trong trẻo và thanh thoát từ xa vọng đến: "Hina."
Cô gái nhìn đến nơi phát ra âm thanh, đôi mắt cô ấy chợt sáng lên, tôi nhìn theo ánh mắt của cô ấy, và đột nhiên bàng hoàng.
Tôi hoàn toàn bị sốc, như thể bị sét đánh, và như thể ai đó đã dùng sức giữ chặt lấy tôi trong tích tắc.Tôi nhìn người áo đen đứng cách đó mười mét, không thể động đậy, không thể nhúc nhích, suy nghĩ, tôi hoàn toàn sững sờ.
Rất đẹp!
Người đàn ông đang nghiêng người, chiếc khăn choàng đen và mái tóc dài của anh ta tỏa ra một màu xanh nhạt trong ánh nắng mặt trời. Tôi ghét đàn ông để tóc dài vì nó khiến tôi cảm thấy luộm thuộm nhưng người đàn ông trước mặt tôi rõ ràng là một ngoại lệ.
Anh ta rất rất sạch sẽ, không, phải nói là cao quý, đó là một loại trang nhã quý phái vốn có, như tỏa ra từ trong xương cốt, anh ta giống như một quý tộc thời trung cổ bước ra từ một bức tranh sơn dầu, vẻ mặt điềm tĩnh, nghiêm nghị lại phảng phất như một vài nét vẽ graffiti trong bức tranh bằng mực nước, thật mơ hồ và tự do.
Hai bên thái dương anh ta có vài sợi tóc bạc, trông không có vẻ già dặn mà lại tăng thêm vẻ trầm mặc và kiêu ngạo. Nhuộm tóc bạch kim đang rất phổ biến, nhưng rõ ràng không ai đẹp bằng anh ta.
Thật là một vẻ đẹp như băng như ngọc, trong như băng, và mịn như ngọc. Có lẽ đó là từ mà tôi thấy phù hợp nhất để miêu tả về anh ta.
"Hina, đi thôi." Người đàn ông đó nhàn nhạt nói xong những lời này, liền xoay người đi trước.
Cô gái ngay lập tức đứng dậy rồi bị ngã xuống đất sau đó lại đứng lên tung tăng chạy theo người đàn ông, khi cô ấy đi ngang qua tôi, tôi nhìn thấy khuôn mặt của cô ấy tràn ngập một thứ gọi là hạnh phúc, thật trong sáng biết bao!
Hmm, người đàn ông đó có quan hệ gì với cô ấy? Đàn anh? Anh trai? Bạn bè? Hay...người yêu?
Người đàn ông và cô gái nhanh chóng biến mất ở góc phố, nhưng bóng lưng của họ vẫn còn đọng lại trong tâm trí tôi một thời gian dài-
Một động, một tĩnh; một cao, một thấp; một trang trọng, một sống động; một thanh lịch, một thuần khiết...
Đó là một sự hài hòa cực độ.
Đó là lần đầu tiên tôi nhìn thấy cô gái tên Hina, và người đi cùng cô ấy là một mỹ nam đẹp trai ngoài sức tưởng tượng của nhân loại.
Tôi đã biên soạn một số câu chuyện dựa trên hai người họ. À, tôi quên nói rằng, tôi là một nhà văn chuyên nghiệp. Hàng ngày, ra ngoài để quan sát người đi đường và đoán thân phận cũng như lai lịch của họ là sở thích lớn nhất của tôi.
Thực lòng mà nói, tôi chưa bao giờ nghĩ mình có thể gặp lại họ, tôi luôn tránh xa những thứ quá đẹp đẽ, kẻo lỡ quá mê luyến mà rước họa vào thân, tổn thương gan phổi..
Nhưng sự thật là một năm sau, vào mùa thu, cô ấy lại xuất hiện trước mặt tôi.
Tối hôm đó, tôi và các bạn đi câu lạc bộ đến tận khuya, bước ra khỏi taxi thì không tỉnh táo nên lần đầu tiên nhìn thấy bóng dáng ngồi dưới giàn hoa tử đằng trong tiểu khu, tôi đã nghĩ mình bị lóa mắt.
Nhưng khi tôi đến gần hơn, nhìn kỹ hơn, tôi nhận ra có một người đang ngồi đó. Cô gái ấy từ cánh tay ngẩng đầu lên, và vì ấn tượng quá sâu sắc, tôi chợt nhận ra-Hina! Sao có thể là cô ấy?
Tuy nhiên, bộ dạng của cô ấy bây giờ không giống trong trí nhớ của tôi.
Khi đó, cô ấy rực rỡ và nhẹ nhàng như giọt sương mai, trong sáng không chút bụi trần, gương mặt như trẻ thơ, không đau, không sầu, không có một chút cảm xúc tiêu cực nào, vui vẻ, hạnh phúc, như một thiên thần.
Giờ đây, với chiếc cằm nhọn hoắt và ánh mắt bối rối,hoang mang, đâu đâu cũng thấy sự nhạy cảm, mong manh của cô gái trẻ, chẳng khác gì chiếc cốc sứ, chỉ chạm nhẹ cũng có thể tổn thương.
Tại sao cô ấy lại thay đổi nhiều như vậy? Có phải cô ấy đã gặp phải bất trắc, trở ngại nào đó mà giờ đây lại suy sụp, mâu thuẫn hay không?
Tôi vốn không phải người nhiệt tình, nhưng nhìn một cô gái dễ thương cuộn mình trên băng ghế lộ thiên như một con mèo nhỏ, tôi vẫn không đành lòng nên bước tới, nhẹ nhàng hỏi: "Này, em... em có cần giúp đỡ không? "
Cô ấy nhìn tôi, trong mắt hiện lên một chút cảnh giác.
Tôi không khỏi thở dài trong lòng -- Nhìn xem, đây là cái giá phải trả của sự trưởng thành, học cách đề phòng, học cách tin tưởng... Ban đầu, ánh mắt của cô ấy ngây thơ như vậy kia mà...
" Đừng sợ, chị không có ý xúc phạm, chị chỉ nghĩ có lẽ bây giờ em thực sự cần một tách trà nóng?"
Mười phút sau, cô ấy theo tôi vào nhà. Thật ra cô ấy vẫn là một đứa trẻ đơn thuần, theo tôi vào nhà một cách dễ dàng như vậy, nếu tôi mà là người xấu thì cô ấy phải làm sao bây giờ?
Nhưng đương nhiên, tôi không phải người xấu, ít nhất, tôi nghĩ mình không phải là người xấu, tôi chỉ muốn biết chuyện gì đã xảy ra với cô ấy, tất nhiên, điều đó dựa trên sự tự nguyện của cô ấy.
Sau khi nhấp vài ngụm trà oải hương, cuối cùng cô ấy cũng bình tĩnh lại, ngón tay cầm cốc không còn run nữa. Cô ấy ngước lên, nhìn quanh và hỏi: "Chị sống một mình sao?"
"Phải, bố mẹ chị mất từ nhỏ, chị chưa kết hôn nên vẫn ở một mình."
"Thực xin lỗi, em đã quấy rầy chị." Xin lỗi xong, cô ấy lại cúi đầu xuống, vẻ mặt u ám, có vẻ không muốn nói chuyện. Vì vậy, tôi hóm hỉnh đứng dậy nói: "Em mệt không? Nghỉ ngơi sớm đi chị đi pha nước cho em tắm rửa, em hãy an tâm ngủ một giấc, nhìn em, chắc đã lâu không ngủ ngon đúng không?"
Quầng mắt cô ấy bỗng đỏ hoe, có lẽ cô ấy nghĩ đến chuyện buồn. Dù vô cùng tò mò nhưng tôi cũng không thể tọc mạch được, ngoan ngoãn xoay người sắp xếp chỗ ngủ cho cô ấy.
Vì vậy, cô ấy ở lại nhà tôi đêm đó.
Sáng sớm hôm sau, tôi bị đánh thức bởi tiếng chuông cửa. Đầu tóc rối bù, lim dim đôi mắt buồn ngủ đi ra mở cửa, trong khi vẫn ngáp dài tự hỏi, tên quái nào dám làm phiền mình sớm như vậy? Không muốn sống nữa?
Sau khi cửa được mở ra, tôi nhìn thấy thân ảnh một người đàn ông đang tắm trong ánh ban mai, toàn thân toát ra ánh vàng.
Tôi sợ đến mức ngay lập tức tỉnh ngủ, và ý nghĩ đầu tiên nảy ra trong đầu tôi là- thật thảm! Người đàn ông này thực sự đã nhìn thấy bộ dang như một con ma của tôi! Ý nghĩ thứ hai là - Ôi trời, thật hạnh phúc khi được thấy một cảnh đẹp mắt như vậy vào sáng sớm!
Vị khách không mời ngoài cửa không phải ai khác, mà chính là người đàn ông đi cùng cô gái tôi gặp lần trước, một mỹ nam tôn quý siêu cấp thâm trầm, thành thục.
Tôi vội vàng chải lại tóc, chỉnh lại quần áo ngủ, nở một nụ cười mà tôi cho là hoàn mỹ nhất rồi nói: "Chào anh, anh tới đón Hina sao?"
"Ừm."
"Nhưng làm sao anh biết cô ấy ở đây?"
Anh ta liếc nhìn tôi và nói: "Tôi biết."
Quả nhiên là người đàn ông lạnh lùng, lời nói ngắn gọn và súc tích đến độ làm người ta tức hộc máu, nói nhiều thêm một chữ cũng không chịu!
Tôi âm thầm nghiến răng sau đó cho anh ta vào, tôi vừa định nói anh ta chờ một chút để tôi kêu Hina rời giường, lại thấy Hina đã dậy từ lúc nào rồi, đứng sau cánh cửa phòng khách, lộ ra nửa khuôn mặt, đôi mắt rụt rè và háo hức, muốn nói mà lại thôi.
Đôi mắt của người đàn ông lóe lên, anh ta nói, "Ta tưởng em đã bị Khafre bắt."
Khafre? Tôi ngay lập tức vểnh tai và lắng nghe cẩn thận, vì sợ bỏ sót bất kỳ thông tin nào.
"Em,em xin lỗi..." Vẻ mặt Hina rất tội lỗi và buồn bã, trông thật đáng thương.
Người đàn ông lặng lẽ nhìn cô ấy, không nói gì.
"Em xin lỗi vì đã làm ngài lo lắng... em không sao, chúng ta trở về đi." Hina ngước lên và mỉm cười nói.
Người mù cũng có thể thấy cô ấy đang cười miễn cưỡng như thế nào.
Người đàn ông yên lặng nhìn cô ấy vài giây, sau đó xoay người đi trước, Hina cúi đầu đối với tôi thấp giọng nói: " Đã làm phiền chị, cám ơn chị."
"Ồ, không sao, thật ra, đôi khi chị cũng thấy cô đơn khi ở một mình, cũng muốn có người bầu bạn..." Trong khi tôi đang khiêm tốn, người đàn ông càng ngày càng đi xa, Hina vội vàng đuổi theo,vừa chạy, vừa quay đầu lại vẫy tay với tôi: "Tạm biệt chị!"
Anh ta cứ vậy mà đi sao? Tôi sờ sờ mũi, có chút bực bội. Nói thế nào thì nói tôi cũng đã thu lưu một cô gái vị thành niên về nhà qua đêm, bảo vệ an toàn cho cô ấy, tên đàn ông lạnh lùng đó cũng nên nói cảm ơn với tôi chứ? Hơn nữa, tôi cũng rất biết điều mà không hỏi han chuyện của bọn họ... Tuy nhiên, sau sự việc này, tôi linh cảm: Có lẽ tôi có duyên với hai người này, ắt hẳn chúng tôi còn cơ hội gặp lại nhau.
Tôi đã đoán đúng, sau này tôi có gặp lại Hina nhưng tôi thật không ngờ cô ấy lại rơi vào hoàn cảnh như vậy, thân phận của cô ấy vượt xa sức tưởng tượng của tôi, trong mơ tôi cũng choáng váng và nghi ngờ.
Đó là đêm Giáng sinh đầy tuyết, ba tháng sau khi chúng tôi gặp nhau lần thứ hai.
Tôi ở nhà đọc bản thảo, uống vài ly cà phê, đánh máy vài chữ, không tìm được cảm hứng sáng tác, khi tôi đang vô cùng bực bội, tôi mơ hồ nghe thấy tiếng gõ cửa của ai đó.
Tôi dừng lại và lắng nghe kỹ, không sai, có người đang gõ cửa nhà tôi, nhưng tiếng gõ vô cùng nhỏ và ngắt quãng, có vẻ rất do dự.
Kẻ nào định trêu tức tôi đây! Tôi tức giận chạy tới, mở cửa và hét lên, "Tốt hơn hết nên có chuyện quan trọng, nếu không thì đừng mong tôi--"
Tôi đột nhiên im bặt.
Hina đứng ngoài cửa, vẫn mặc chiếc váy mỏng manh đó, tóc và người dính đầy bông tuyết, khuôn mặt tái nhợt không còn chút huyết sắc, trên người đang run rẩy liên tục, trông rất hốc hác, tiều tụy.
Tôi ngạc nhiên: " Có chuyện gì xảy ra với em vậy? Sao lại thành ra thế này?"
Cô ấy nhìn tôi với đôi mắt ngấn lệ, và nói ngập ngừng: "Em xin lỗi..."
Sau một lúc dừng lại, giọng nói gần như không thể nghe được, "Chị... có thể cho em ngủ lại một đêm không?"
"Trên TV có gì thú vị vậy?"
Một giờ sau, sau khi tắm xong, cô ấy mặc chiếc áo choàng tắm của tôi,cuộn tròn trên ghế sô pha và xem TV, trong khi tôi ngồi vào bàn bên cạnh và tiếp tục đối mặt với cuốn tiểu thuyết dang dở của mình, đồng thời, tôi cũng phân tâm chú ý tới hành động của cô ấy.
Trà hoa oải hương trên bàn đã nguội, cô ấy không uống một ngụm nào mà chỉ dùng ánh mắt bình tĩnh nhìn chằm chằm vào màn hình TV.
Trên TV đang chiếu câu chuyện cổ tích Andersen kinh điển nhất "Nàng tiên cá". Kể từ đó, những câu chuyện về tình yêu và sự hy sinh xuất hiện không ngừng, và cuối cùng trở nên thật tầm thường.
Ý tôi là nàng tiên cá yêu chàng hoàng tử loài người đã là vi phạm quy luật tự nhiên rồi, nói theo kiểu dân gian là "vi phạm phép tắc của trời", nên chuyện tình yêu không thành là điều bình thường.
Vừa mới nghĩ tới đây, bỗng nhiên tôi nghe thấy cô ấy lên tiếng, khẽ hỏi: "Vì sao nàng tiên cá có thể hy sinh nhiều như vậy vì tình yêu? Tình yêu là gì chứ?"
Độ khó của câu hỏi này thực sự cao. Trải qua hàng nghìn năm, dù có rất nhiều bộ phim về tình yêu được làm ra nhưng đáng tiếc là vẫn chưa ai có thể giải đáp rõ ràng.
Ngay cả tôi, người được gọi là nhà văn chuyên viết truyện ngôn tình.
"Theo đuổi kiên trì như vậy làm gì? Để khiến người kia yêu mình? Để được bên nhau lần nữa? Nhưng bên nhau thì sao? Hay một ngày nào đó lại phải chia xa, sau khi chia ly còn có thể quay lại bên nhau? Khi nào thì sự theo đuổi này mới đến hồi kết, đó có thực sự là tình yêu không? Hay chỉ vì không chịu từ bỏ chấp niệm của mình về tình yêu? "
Khi cô ấy nói điều này, vẻ mặt của cô ấy không phải là bối rối, mà là nỗi buồn, một nỗi buồn sâu sắc quá mức bi thương, không thể nào vơi được.
"Có chuyện gì xảy ra với em sao?"
"Chị nói xem nàng tiên cá có ghét công chúa không? Liệu cô ấy có hối hận vì đã không nói với hoàng tử rằng cô ấy mới là người đã cứu chàng không? Nếu cô ấy nói với hoàng tử, mọi chuyện sẽ khác chứ?"
Tôi suy nghĩ thật kỹ và trả lời: "Về cơ bản, mọi người cho rằng-nàng tiên cá không nên oán giận, vì sự hy sinh của nàng đã góp phần mang lại hạnh phúc cho người nàng thích và nàng cũng đã chứng kiến hạnh phúc của họ. Không nên hối tiếc. Tình yêu là cống hiến, và tình yêu là để làm cho người mình yêu so với mình càng hạnh phúc hơn. "
Đôi mắt của cô ấy trở nên rõ ràng hơn trong ánh sáng. Thấy cô ấy lắng nghe một cách nghiêm túc và khiêm tốn như vậy, tôi nhịn không được cười ra tiếng và nói: "Đùa thôi! Chị đã nói rồi, về cơ bản đó là những gì mọi người nghĩ, chỉ là ngụy biện thôi. Nếu chị là nàng tiên cá, chị nhất định sẽ oán hận, bởi vì khi chị yêu người đó rất nhiều mà tình yêu của chị không được đền đáp xứng đáng, không những thế chị còn phải hi sinh chính mình để tác thành cho tình yêu của anh ấy với người khác! Thà ích kỷ còn hơn... "
Cô ấy im lặng một lúc lâu, khi tôi ngáp dài đứng dậy rót đầy ly cà phê, cô ấy chợt nhìn những bông tuyết bay trên bầu trời ngoài cửa sổ, nhẹ giọng nói: "Nhưng mà... so với oán hận lại càng luyến tiếc nhiều hơn, bất đắc dĩ phải oán hận, bất đắc dĩ khiến đối phương đau đớn, lại càng không muốn... rời xa người đó ".
Tôi kinh ngạc quay đầu lại, liền thấy cô ấy từ từ đặt người xuống, gối lên tay vịn ghế sô pha, ngủ thiếp đi.
"Hina?" Tôi gọi cô ấy, "Lên phòng ngủ đi..."
Cô ấy không nhúc nhích, tôi đứng một lúc, thở dài, từ trong phòng của khách lấy chăn bông ra và đắp cho cô ấy. Lúc tắt đèn, tôi thấy lông mi của cô ấy run lên nhè nhẹ, ánh lên một tia nước như pha lê.
Khi tôi thức dậy vào ngày hôm sau, cô ấy đã không còn ở đó nữa. Trên bàn làm việc có một phong thư, gọn gàng ngăn nắp, tràn đầy khí chất, giống như cô ấy vậy. Tôi mở phong thư ra.
Tiếng chuông nhà thờ và thánh ca từ xa vang vọng lại, trên ô cửa kính bám đầy hơi nước, từ trong nhìn ra, thế giới bên ngoài rất mờ ảo.
Tôi không biết làm thế nào mà tôi đọc xong bức thư đó, và không biết từ lúc nào tờ giấy viết thư đã tuột khỏi tay tôi và rơi xuống đất. Tôi chỉ nhớ về lễ Giáng sinh năm 2003. Lúc 9 giờ sáng, tôi đứng bên cửa sổ kiểu Pháp của nhà mình, nhìn chằm chằm vào chóp nhà thờ và những đàn chim bồ câu trắng bay ngang qua, đột nhiên-
Lệ rơi đầy mặt.
Vào ngày lễ Giáng sinh năm 2003, Hina đã chết.
Đã chết cách đây 4531 năm, ở Ai Cập trong Vương triều thứ tư của Vương quốc Cổ đại đó.
P/s: hãy thả 1 sao nhỏ hoặc bình luận để ủn mông editor lười biếng ?