An Nhiên điềm tĩnh ngồi một lúc im lặng, Căn phòng trở nên lúng túng, Nhất Thương ngại ngùng cất lời
"Vậy Cô An tôi để thuốc lại như bàn ,tôi đã phân thuốc theo từng buổi rồi nên chắc cô sẽ dễ dàng dùng thuốc ,cô An nếu không còn việc gì thì tôi đi đây hẹn hôm khác gặp mặt "
An Nhiên cười nụ cười nhẹ nhàng rồi đứng lên như tiễn khách
"cảm ơn anh nhiều, tôi rất vui khi Được quen biết với anh "
Nhất Thương thu dọn đồ dùng rồi rời đi, anh quay lại định nói gì đó với cô nhưng lại ngập ngừng tạm biệt rời đi
"Cô An...hẹn gặp lại nha "
Nhất Thương Định nói chuyện của Hoắc Dạ Liên nhờ anh xem vết thương cho cô nhưng nghĩ đến việc Hoắc Dạ liên mới bảo thì đành thôi, anh rời đi với tiếng thở dài mệt mỏi
(Mong sao cậu không đi đến con đường tắt chặt hẹp này ,Hoắc Dạ Liên )
Nhất Thương rời đi lại va vào Hoắc Dạ Liên, đúng là nghĩ gì gặp đó, Hoắc Dạ Liên nhìn Nhất Thương thất thần anh lấy làm lạ
"cậu sao vậy... cậu xem xong vết thương cho cô ta, rồi "
Nhất Thương giật mình
"Cậu Định doạ chết tôi à, nhìn tôi mà hỏi cô ấy cậu có phải bạn tôi không "
Hoắc Dạ Liên bị hỏi ngược lại thì anh chỉ biết im lặng nhưng sắc mặt lại lạnh đi nhiều
"..."
Nhất Thương cũng đã nhịn phát ngán cái mặt lạnh này anh mau chóng trả lời rồi rời đi
"Cô An ổn rồi, chỉ cần uống thuốc đầy đủ, vết thương tránh nước là một tuần sau sẽ liền vết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mat-di-anh-sang/164559/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.