Hoắc Dạ Liên đột nhiên bị câu nói của Nhất thương làm cho tâm trạng bỗng rối loạn nhẹ nhưng rồi chỉ là thoáng qua nhất thời, Hoắc Dạ Liên lấy lại sự lạnh lùng vốn có
"bớt nói nhảm ,cậu vào xem cô ta sao rồi "
Nhất Thương cũng chẳng muốn kéo dài chuyện, nói xong rồi thôi vì nếu hai người nói tiếp chắc người trong phòng mất máu mà chết mất
nhất Thương đi qua người Hoắc Dạ Liên định đẩy của đi vào nhưng lại bị nắm lấy tay ,Nhất Thương mệt mỏi nói
"cậu còn có chuyện gì nữa "
Hoắc Dạ Liên nói nhỏ đủ nghe
"cô ta mà hỏi thì đừng nói là tôi bảo cậu.... "
Nhất Thương thở một hơi rồi cười nhẹ
"được rồi được rồi, cậu thả tay tôi ra cho tôi vào trong.... haizzz đúng là mệt mỏi với cậu mà "
Nhất Thương bước vào bên trong đặt hộp thuốc như bàn rồi lặng lẽ nhìn tấm lưng của An Nhiên, An Nhiên nghe tiếng bước chân quay mặt lại hỏi
"Ai vậy "
Nhất Thương giờ mới nhìn rõ lại An Nhiên, anh không ngờ rằng nổi bật nhất là khuôn mặt có mảnh lụa trắng như mắt trong lòng thầm nghĩ
(Thì ra là một người mù )
Nhất Thương đang chăm chú quan sát thì An Nhiên lại một lần nữa hỏi
"Ai đang ở đây vậy "
Nhất Thương lúc này mới nhận ra, anh cười khéo, giọng nói thì nhỏ nhẹ êm tai
"tôi là Nhất Thương là bác sĩ riêng của Hoắc Dạ Liên vì đi qua phòng cô có tiếng động nên vào xem thử không ngờ... ,tôi có thể biết tên cô được không "
An Nhiên thở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mat-di-anh-sang/164558/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.