Edit: Witch _ Fair Play Team
Gió mùa đông ở Đế Đô có thể quét sạch hết mọi thứ, mang theo hơi lạnh thấu xương, âm thanh rít gào như cắt bên tai người khác.
Cố Tây Trạch đứng nguyên tại chỗ, tay anh khẽ run rẩy, chậm rãi buông xuống.
Lòng bàn tay ấm áp trong nháy mắt đã trở thành vệt nước lạnh băng.
Tóc xõa bên thái dương của Ý Ý bị gió tốc lên, gương mặt và cánh mũi đông cứng hơi ửng đỏ, trong ánh mắt nhu thủy chỉ có hình bóng anh.
Vĩnh viễn đều là như thế, cô cứ như vậy rơi nước mắt, chuyên chú nhìn chằm chằm anh. Làm người ta sinh ra ảo giác trên thế giới này trong mắt cô chỉ có một mình anh. Mà anh lại không có miễn dịch, cũng không cách nào kháng cự.
Cố Tây Trạch mở lớn tròng mắt, đột nhiên cảm thấy mình thật đáng buồn. Từ rất nhiều năm về trước, anh bắt đầu cảm nắng Trình Ý Ý, anh cũng không chống cự, không uống thuốc, cuối cùng cũng chẳng còn cơ hội khỏi bệnh nữa.
Mỗi lần cơn bệnh trỗi dậy, anh lại bị tổn thương, xương cốt toàn thân đều mất đi sức lực.
Cố Tây Trạch giật giật cơ mặt, khẽ thở dài một hơi:
- Anh nghĩ có lẽ em quên.
Lần nữa anh giúp Trình Ý Ý kéo khăn quàng cổ lên:
- Trời lạnh, quay vào đi.
Giọng điệu anh bình thản, dường như chưa từng có chuyện gì xảy ra vậy.
Trình Ý Ý biết rõ chuyện này không đúng, trong nội tâm cô bắt đầu có vô vàn câu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mat-dao-hoa/1861809/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.