Chương trước
Chương sau
Edit + Beta: Cam Cam Một Màu Xanh

...........

Chỉ có một chuyến bay từ Đôn Hoàng trở lại Vũ Đông vào mỗi giấc chiều.

Tiêu Khản mang theo trang bị đơn giản, tới sân bay từ sớm.

Khi lên máy bay, cô liếc nhìn ngọn núi Tam Nguy xa xa. Nếu đôi mắt của cô có thể vượt qua những dãy núi lớp lớp, qua sông Đại Tuyền, cô sẽ thấy hàng trăm hàng ngàn hang động trên vách đá, trông thấy hàng ngàn hàng chục ngàn cây bạch dương dưới vách núi.

Gió thổi qua rừng rậm, cát bụi bay múa.

Thật làm người ta hoài niệm.

Một tuần trước, hộp thư của cô đã nhận được một email được gửi tới theo thời gian đã lên lịch.

Người gửi là Yến Sơn Nguyệt, nội dung là một dòng tọa độ địa lý.

Tiêu Khản biết đó là nơi Chim Yến cất giữ “ Rừng Đắc Nhãn”.

Có lẽ không bao lâu nữa, bức bích họa được tìm về sẽ được khảm lại vào lỗ hổng ở động khu Bắc, chờ đợi chuyến trở lại lần sau của cô…

Suy nghĩ của cô bị cắt đứt.

Sẽ còn quay lại sao?

Cô dứt khoát dời mắt, xách túi đi vào cabin.

Chỗ ngồi bên cửa sổ, cô vừa ngồi xuống đã lấy ra bịt mắt, dự định ngủ một giấc.

Vừa chợp mắt được đôi phút, cô nghe thấy có ai đó ngồi xuống bên cạnh. Cô dịch vào trong, sợ đụng phải người ta.

Nào ngờ người kia có vẻ quen biết cô, cô có ý thức né tránh vậy mà người ta lại đưa tay vỗ lên cô.

Cô mất kiên nhẫn kéo bịt mắt xuống, đối diện với một khuôn mặt tuấn tú cười hì hì.

“Bà chủ Tiêu, sao cô đi một mình không gọi cho tôi?”

Tiêu Khản ngạc nhiên.

“Anh...”

Lâm Tầm Bạch ỷ vào đôi chân cao dài, dửng dưng chen lấn vào kế bên người cô.

“Vụ án của Triệu Hà Viễn do Chú Họ xử lý, tôi tới Ngô Đông tìm mấy chứng cứ phụ. Cô xem xem, tôi cố tình kiểm tra số hiệu chuyến bay của cô đấy!”

Tiêu Khản hừ nhẹ một tiếng, như cười mà không phải cười.

“Hướng dẫn viên du lịch Tiểu Lâm...”

“Hả”



“Dính người quá đấy…”

Lâm Tầm Bạch lại không cho là đúng.

“Cô muốn về Ngô Đông, tôi cũng muốn tới Ngô Đông, sao gọi là dính người được? Đây gọi là duyên phận! Đúng rồi, lần này cô trở về có sắp xếp gì?”

Cô đeo lại bịt mắt và ngửa ra sau.

“Thầy Chu giới thiệu cho tôi một công việc mới, tôi trở về dọn dẹp một tí rồi phải xuất phát.”

“Cô không cần nghỉ ngơi sao?”

Anh trợn mắt há hốc mồm, cô mới xuất viện được 5 ngày thôi!

“À, có tiền mà không kiếm là đồ ngốc.”

“...”

Máy bay bắt đầu trượt trên đường băng, Tiêu Khản đột nhiên nói: “Phải bay mấy tiếng lận, biên soạn một câu chuyện anh biết và kể cho tôi nghe đi.”

Lâm Tầm Bạch nghiêng đầu suy nghĩ một lát.

“Vậy tôi kể một câu chuyện Chú Đậu nói cho tôi biết.”

“Nghe nói bức bích họa Quan Âm Ngàn Tay Ngàn Mắt trong Động Ngàn Phật vốn là công chúa thứ ba của Vua Diệu Trang tại Tây Vực. Có lần Vua Diệu Trang bệnh nặng, chữa lâu không khỏi, cần một bàn tay và một con mắt của người có máu mủ với ông ta để làm thuốc…”

Tiếng động cơ gầm rú lấn át giọng nói trong vắt của anh. Máy bay cất cánh, mây mù làm mờ tầm nhìn.

Vách đá nguy nga, sa mạc Gobi thênh thênh, cả thảy đều hóa thành một hạt bụi của biển cát.

---HOÀN THÀNH TOÀN BỘ---

---PHẦN SAU LÀ LỜI CỦA TÁC GIẢ VÀ EDITOR---

------oOo------



Lời cuối sách của tác giả

...........

Truyện đã kết thúc, nói ngắn gọn đôi câu.

Nguyên mẫu của câu truyện “Mắt Bồ Đề” dựa trên một vụ trộm bích họa thật sự xảy ra trong hang Mạc Cao.

Bởi vì nó là một vụ án nội bộ và việc phá án rất nhanh chóng, cho nên không có nhiều người biết.

Khi tôi mới ba tháng tuổi, vẫn còn mang tã lót, tôi có đi theo cha mẹ đến hang động Mặc Cao ở Đôn Hoàng. Cha tôi vẽ các bức bích họa, tôi lớn lên trong viện nghiên cứu. Mặc dù lúc đi học bèn quay về miền Nam, nhưng Tây Bắc vẫn là quê hương mà tôi không thể quên được.

Liên quan đến vụ trộm bích họa này, tôi đã nghe những người lớn tuổi kể về nó, thành thử mới quyết định viết một cuốn tiểu thuyết cho câu chuyện này.

Để ăn khớp với môi trường và hoàn cảnh năm nó, thời điểm nêu lên trong câu truyện này sẽ vào năm 2015.



Tất nhiên vụ án đã có nguyên mẫu và nguồn chuyên môn chứng thực, ngoài ra phần nhiều cốt truyện toàn do tưởng tượng.

Trước đây tôi không phải là một tác giả viết truyện huyền bí trinh thám do khoa chính và thời học thạc sĩ chuyên về lịch sử nghệ thuật. Hơn nữa tôi đã viết tiểu thuyết ngôn tình hơn 10 năm (là một người đã già). Ban đầu có viết “Thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng” (với cái tên là Mạc Hề Trừu Phong) là ngôn tình thuần thúy, sau đó chuyển sang viết sở trường về ngôn tình có nghệ thuật bối cảnh như “Trao đổi đi, vận may!”, “Đêm để lại vùng trắng”, “Gối đầu ngủ trên nước” này nọ. Nói chung tôi toàn viết phong cách thoải mái và vui vẻ.

“Mắt bồ đề” đối với tôi là một sự chuyển đổi, cũng là một thách thức.

Tôi bắt đầu soạn đại cương từ tháng 3 năm ngoái, lưu bản thảo, sửa đổi mấy đợt, trong đó 30,000 từ bắt đầu truyện đã được viết đi viết lại nhiều lần, cuối cùng mới ổn định được giọng điệu của toàn truyện.

Tháng 7 bắt đầu chính thức đăng nhiều kỳ, viết từ mùa hè đến mùa thu rồi sang đông, và cuối cùng trở lại mùa xuân.

Từ lúc viết văn cho tới nay, đây là cuốn sách gian nan nhất, cực khổ nhất và mang lại cảm giác thành tựu nhất mà tôi đã viết.

Dẫu cho nó có thể không hoàn hảo nhưng đối với tôi, sự thay đổi, sự kiên trì và hoàn thiện chính là thu hoạch lớn nhất.

Cảm ơn các bạn đã thích cuốn sách này, hy vọng sẽ gặp lại các bạn trong cuốn sách tiếp theo.

P. S. Thêm một chút lải nhải nữa.

Khi tôi nghĩ đến nhân vật Tiêu Khản lần đầu tiên, hình ảnh hiện lên trong đầu tôi là một người môi giới đồ cổ bảnh bao và có tài hùng biện, hơn nữa cô ấy đang đi thám hiểm về phía Tây cho nên đặt tên cho cô ấy là Tiêu Khản.

Tiêu trong “phong tiêu tiêu hề Dịch thủy hàn” (gió hiu hắt thổi, sông Dịch lạnh); Khản trong “khản khản nhi đàm” (cứng cỏi mà nói).

Nhân vật thứ hai được sắp xếp là Yến Sơn Nguyệt, một cô gái sinh ra trong sa mạc Gobi. Không cần nói lại ý nghĩa tên của cô ấy, ai đọc hết cũng biết: Đại mạc sa như tuyết, Yến sơn nguyệt tự câu.

Xin lỗi, tới người thứ ba tôi mới bắt đầu cân nhắc tới nam chính. Tên của Lâm Tầm Bạch bắt nguồn từ một bài thơ biên cương của Lư Luân tên “Khúc hát dưới ải về bắn cung với Trương Phó”.

Lâm ám thảo kinh phong, Tướng quân dạ dẫn cung.

(Rừng tối, cỏ sợ “gió”, Tướng quân đêm giương nỏ.)

Bình minh tầm bạch vũ, Một tại thạch lăng trung.

(Sáng ra tìm đuôi tên, Tên cắm phập mỏm đá.)

Tất nhiên vì thân phận của mình, tên anh cũng mang ý nghĩa “tìm kiếm sự thật”.

Cuối cùng là nhân vật phản diện Triệu Hà Viễn xuyên suốt câu truyện. Về tên của ông ta, trước đó Trần Khác đã đề cập, chính là bài “Lương Châu từ” của Vương Chi Hoán.

Hoàng Hà viễn thướng bạch vân gian, Nhất phiến cô thành vạn nhận san.

(Hoàng hà leo trời mây trắng đan, Thành con cô quạnh núi ngút ngàn.)

Khương địch hà tu oán “Dương liễu”, Xuân phong bất độ Ngọc Môn quan.

(Sáo Khương thổi chi Dương Liễu oán, Gió xuân nào vượt Ngọc Môn Quan.)

Chính vì “Gió xuân nào vượt Ngọc Môn Quan”, cho nên ông ta chọn xuôi về Nam, đi đến nơi thật sự có dương liễu.

Ngoài ra còn có một Trần Khác làm cho người ta tiếc nuối. Định nghĩa trong từ điển về “Khác” (恪) là thận trọng và cung kính, hai từ này cũng thể hiện một số đặc điểm của nhân vật này, bao gồm cả ý định ban đầu là tiến vào Tây Bắc của anh ta.

Cuối cùng nhưng không kém phần quan trọng, tôi sẽ thông báo cho các bạn khi có truyện mới trên Weibo.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.