Edit + Beta: Cam Cam Một Màu Xanh
...........
Cái nắng tháng 8 còn gay gắt hơn tháng 7.
Cách tấm kính, Tiêu Khản có thể cảm nhận được hai chân mình đang bị nướng tới bỏng lên.
Thật ra cô không cần phải ngồi bên cửa sổ, dù gì hai mắt đang bịt lấy băng gạc, cô chỉ có thể nhìn thấy một chút ánh sáng lấp lóe. Có điều Hồ Kim Thủy nói dưới lòng đất có tà khí, phơi nắng nhiều mới tiêu trừ tai ương khử bệnh.
Cô không lay chuyển được, buộc phải phơi nắng từ bình minh đến giữa trưa.
Mùa hè là thời gian cao điểm để con nít đi khám bệnh và phẫu thuật, cô bé ở giường bên cạnh đang ăn ngấu nghiến bữa trưa hôm nay. Tình trạng mù lòa ngắn ngủi khiến bốn giác quan còn lại của Tiêu Khản trở nên vô cùng nhạy bén.
Cô ngửi ra là mùi mì trộn thịt bò.
Không cần nhìn thời gian cũng biết Hồ Kim Thủy lại đưa cơm muộn.
Cũng may cô không đói bụng, không thèm ăn gì mấy.
Cô tỉnh lại đã ba ngày, ký ức cứ mãi đứt quãng. Có lúc cô vùng vẫy trong nước; có lúc Lâm Tầm Bạch lôi kéo cô, ra sức xốc cô lên, dưới lòng đất tối đen không ánh sáng, sóng ngầm cuồn cuộn, mắt cô như bị dao khoét, đầu đau muốn nứt, thật sự không nhớ thêm được nữa.
Mặc dù Hồ Kim Thủy đã từng thao thao bất tuyệt kể cô nghe về việc chấn động lòng người lúc ấy, nói rằng anh ta đã báo cảnh sát ra sao, nhờ đâu biết được mưa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mat-bo-de/3328579/chuong-79.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.