Edit + Beta: Cam Cam Một Màu Xanh
...........
Hồ Kim Thủy vội vàng quay trở lại sau khi nhận được cảnh báo, đường trở về thuận gió, anh ta nhanh chóng trở lại ngã rẽ. Cuộn dây được Tiêu Khản nhét vào một hốc đá trên vách, anh ta lần theo dây câu, chạy vào một hẻm núi khác.
Ở giữa con đường hẹp, Tiêu Khản quỳ một gối xuống đất, mái tóc ngắn gọn gàng bị gió cuốn đến rối bời bời. Cô đang cúi người gọi to tên Lâm Tầm Bạch.
Hồ Kim Thủy ngạc nhiên.
Chẳng lẽ lại gặp phải “sa mạc giả”?
Khi đến gần, anh ta mới vỡ lẽ vấn đề nào đơn giản đến thế. Dù thông thường khá dễ để đạp trúng khoảng không nơi sa mạc giả, nhưng cùng lắm là làm người ta trượt chân té sấp mặt, đâu có cảnh hố sâu nhường này.
Với chiều cao và vóc dáng của Lâm Tầm Bạch, không chỉ ngã xuống không lộ đầu mà ngay cả tiếng gọi của Tiêu Khản chỉ đổi được tiếng vang hồi lâu.
Có thể thấy độ sâu cái hố này vượt quá sức mường tượng của họ.
“Cậu ta đã ngã xuống bao lâu rồi?”
Hồ Kim Thủy ngồi xổm xuống bên cạnh Tiêu Khản, mở to mắt nhìn quanh quất bên dưới. Đáng tiếc ánh mặt trời bên ngoài hang quá chói lòa, chưa kể cát xung quanh vẫn không ngừng trút vào trong, anh ta chẳng nhìn rõ gì sất.
“Khoảng mười phút.” Cô ước tính sơ bộ, “Anh từng gặp phải tình huống này?”
Hồ Kim Thủy liên tục lắc đầu.
“Có đèn pin không?” Cô lại hỏi.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mat-bo-de/3328571/chuong-71.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.