Hồ Kim Thủy vội vàng quay trở lại sau khi nhận được cảnh báo, đường trở về thuận gió, anh ta nhanh chóng trở lại ngã rẽ. Cuộn dây được Tiêu Khản nhét vào một hốc đá trên vách, anh ta lần theo dây câu, chạy vào một hẻm núi khác.
Ở giữa con đường hẹp, Tiêu Khản quỳ một gối xuống đất, mái tóc ngắn gọn gàng bị gió cuốn đến rối bời bời. Cô đang cúi người gọi to tên Lâm Tầm Bạch.
Hồ Kim Thủy ngạc nhiên.
Chẳng lẽ lại gặp phải “sa mạc giả”?
Khi đến gần, anh ta mới vỡ lẽ vấn đề nào đơn giản đến thế. Dù thông thường khá dễ để đạp trúng khoảng không nơi sa mạc giả, nhưng cùng lắm là làm người ta trượt chân té sấp mặt, đâu có cảnh hố sâu nhường này.
Với chiều cao và vóc dáng của Lâm Tầm Bạch, không chỉ ngã xuống không lộ đầu mà ngay cả tiếng gọi của Tiêu Khản chỉ đổi được tiếng vang hồi lâu.
Có thể thấy độ sâu cái hố này vượt quá sức mường tượng của họ.
“Cậu ta đã ngã xuống bao lâu rồi?”
Hồ Kim Thủy ngồi xổm xuống bên cạnh Tiêu Khản, mở to mắt nhìn quanh quất bên dưới. Đáng tiếc ánh mặt trời bên ngoài hang quá chói lòa, chưa kể cát xung quanh vẫn không ngừng trút vào trong, anh ta chẳng nhìn rõ gì sất.
“Khoảng mười phút.” Cô ước tính sơ bộ, “Anh từng gặp phải tình huống này?”
Hồ Kim Thủy liên tục lắc đầu.
“Có đèn pin không?” Cô lại hỏi.
Hồ Kim Thủy xòe tay: “Đèn pin ở trong túi của Tiểu Lâm.”
Thành thật mà nói, anh ta có linh cảm xấu, người khỏe khoắn đầy đủ tay chân đang sống sờ sờ rơi xuống đã không có lời đáp, hai năm rõ mười là…
“Phì, phì, phì!”
Lời còn chưa kịp thốt thành lời, anh ta tự đổi lời trước, sợ bất cẩn đụng phải giờ xấu.
Tiêu Khản hơi đâu quan tâm tới cảm xúc thay đổi phập phồng của Hồ Kim Thủy. Muốn bàn về lời nói linh nghiệm, chính Lâm Tầm Bạch đã phán một câu thành lời sấm, một mực hỏi cô có quan tâm bọn họ hay không.
Kết quả là gì?
Cô thừa nhận quan tâm để rồi anh rơi xuống hang.
(P1)
Nếu không phải lỗ đen đủ lớn đủ sâu, cô còn nghi anh tạm thời đào ra.
Mái tóc lộn xộn được vén về phía sau, Tiêu Khản bình tĩnh đứng dậy, đi vòng quanh cửa hang vài vòng, chưa kể còn nặng nề giẫm lên mặt đất thô ráp đôi lần.
Cực kỳ rắn chắc.
Không phải là sa mạc giả có chỗ rỗng, vẫn không phải biển đất mềm mại.
“Hướng dẫn viên Hồ, trên xe anh có thứ gì như dây thừng không? Không cần dài như dây câu nhưng phải chắc chắn và có thể chịu được trọng lượng của tôi.”
“Có thì có...” Hồ Kim Thủy chần chừ, “Đừng nói cô định kéo dây thừng xuống đó?”
Tiêu Khản nhướng mày giương mắt.
Bốn từ lớn trong mắt sáng loáng – anh đoán trúng rồi.
Hồ Kim Thủy kiên quyết phản đối.
“Điều này không thể! Đã bảo tới tìm Chim Yến Nhỏ, hiện tại còn chưa thấy Chim Yến Nhỏ thì Tiểu Lâm lại biến mất. Nếu cô đi xuống rồi biến mất, vậy, vậy...”
Chẳng phải chỉ còn xót lại mỗi mình anh ta à?
Thế anh ta nên tiếp tục đi sâu vào trong, hay là dẹp đường về nhà? Là một mực chờ ở cửa hang hay buông tay mặc kệ?
Gì thì gì vẫn phải có một lời chắc chắn đã!
Có người cho anh ta một câu nói đầy khẳng định.
“Bà chủ Tiêu!”
Một giọng nói quen thuộc chợt vang lên từ trong hố.
Tiêu Khản và Hồ Kim Thủy liếc nhau, đồng loạt nhào về phía cửa hố.
“Này! Anh sao rồi?”
Cửa hang có gió, tiếng của Lâm Tầm Bạch đứt quãng.
“Tôi không sao... Có một đống cát ở đây. Dưới chân trống rỗng... Xuống...”
Bây giờ không phải lúc hỏi chi tiết tới cùng, Hồ Kim Thủy hét xuống dưới: “Cậu xem cửa hang cách mình bao nhiêu, tôi sẽ lấy dây thừng kéo cậu lên ngay lập tức!”
(P2)
Nhưng Lâm Tầm Bạch không có dục vọng mãnh liệt cho chuyện “đi lên” đến thế, ngược lại anh thậm chí còn đưa ra lời mời “đi xuống” với Tiêu Khản.
Kéo cậu ta lên đã không dễ, cậu ta còn muốn lôi người xuống?
Tiêu Khản nghe được hàm ý trong câu nói của anh.
“Tại sao tôi phải đi xuống?”
Thay vì trả lời ngay lập tức, Lầm Tầm Bạch đã lấy đèn pin ra, chùm ánh sáng trắng chông chênh vài lần trong cái hang tối tăm, có vẻ anh đang kiểm tra kỹ lại.
Vài giây sau, anh xác nhận.
“Tôi đoán... Bà chủ Yến ở dưới đó. “
Câu nói này hơi thái quá, song đã làm cho Tiêu Khản bỗng ý thức được “bên dưới” mà cô và Hồ Kim Thủy nhìn thấy có khi khác hẳn với “bên dưới” thực tế.
Cô quyết định nhanh chóng.
“Hướng dẫn viên Hồ, anh đi dọc theo chỗ đánh dấu ra khỏi hẻm núi lấy dây thừng, tôi đi xuống trước thăm dò tình hình. Anh lấy sợi dây thừng rồi quay trở lại cửa hang chờ chúng tôi, một khi tìm thấy Chim Yến rồi thì kéo chúng tôi lên.”
“Được!”
Hồ Kim Thủy không nói thêm gì đã chạy ra ngoài, vừa chạy được đôi bước, anh ta ngoái đầu lại.
“Không đúng, tôi vẫn chưa lấy sợi dây thừng thì cô xuống làm sao…”
Còn chưa dứt lời, Tiêu Khản nhảy thẳng xuống.
Hồ Kim Thủy giật thót.
Đúng, Tiểu Lâm ngã xuống còn không sao, huống chi là Tiêu Khản?
------
Cửa hang cách đống cát khoảng bốn mét, lớp cát vàng dày vững vàng đỡ lấy thắt lưng Tiêu Khản. Cô thuận tay nắm lấy một nắm cát bên cạnh, nửa khô không ướt.
Lâm Tầm Bạch kéo cô đứng dậy từ giữa đống cát.
Mượn ánh sáng của đèn pin, cuối cùng cô đã biết lý do tại sao anh đợi một hồi lâu mới trả lời.
(P3)
Bởi vì có một cái hang động khác dưới lòng đất.
Ụ cát bọn họ rơi xuống được nén thành đống trên một bệ đất gạch đất nung, bệ đất hình chữ nhật, hai bên còn có tường cao kéo dài ra ngoài; thậm chí sự trống trãi bốn bề càng làm người ta kinh ngạc không thôi.
Điều này chứng tỏ thực chất khu vực sa mạc Gobi rộng lớn mà họ đi qua là một mái vòm lơ lửng.
Treo trên một hang động trống hoác và khổng lồ.
Tiêu Khản tạm thời dời đi ánh mắt cùng tò mò, hỏi anh: “Anh nói Chim Yến ở dưới là có ý gì?”
Lâm Tầm Bạch không buông tay, cứ thế dẫn cô đi xuống. Các bậc thang của bệ đất nhấp nhô không đều, đôi khi chẳng hoàn chỉnh, trải dài một mạch tới hơn 80 bậc. Nếu tính toán, đài gạch này cao 15-16 mét lại thêm khoảng cách giữa họ với cửa hố, hẳn vị trí của bọn họ lúc này sẽ là 20 mét dưới lòng đất.
Cát dưới lòng bàn chân được ngâm trong nước lạnh, là một dòng sông ngầm ào ạt chảy tới, chẳng trách cô đã nhận ra ngay độ ẩm không khí cao phải biết lúc vừa đi tới.
Nước không sâu, ráng sức lắm cũng chưa quá được mu bàn chân.
Nước nông chảy xung quanh bệ đất và tường đất, không thấy được điểm cuối từ Đông sang Tây.
Trong bóng tối, Lâm Tầm Bạch giơ đèn pin lên chỉ một hướng.
Tiêu Khản tìm theo ánh sáng.
Một cái xác còn mới dựa nửa người vào chân tường!
Sở dĩ nói còn mới vì chết chưa lâu, đầu gục trước ngực, khóe miệng tràn ra máu tươi hãy còn ẩm, đoán chừng chết vì rơi từ trên cao xuống.
Nếu điểm rơi của Lâm Tầm Bạch hơi chếch, âu kết thúc của anh cũng hệt thế này.
Bởi vậy khi phát hiện cái xác, anh sợ run một hồi lâu mới hoàn hồn, đoạn nhìn kỹ và thấy ra các manh mối khác.
“Cô nhìn đồ của hắn đi, trông quen không?”
Tiêu Khản không lên tiếng.
Ngay từ cái nhìn đầu tiên, cô nhận thấy đó là một thi thể của một chàng trai trẻ, cao to, vận đồ đen.
Là vệ sĩ của Triệu Hà Viễn.
(P4)
Cô tiến lên hai ba bước, hy vọng tìm thêm manh mối, dè đâu ánh đèn lia tới gần đã làm lộ ra một khuôn mặt đầy kinh dị: ngoại trừ miệng mũi chảy máu, đôi mắt của thi thể cứ trừng tới mức thật tròn trịa.
Không, không phải trợn tròn.
Là con ngươi đen đã biến mất!
Chỉ để lại tròng trắng đẫm máu lấp đầy hốc mắt nẻ toác, hệt quả anh đào bị moi mất hạt.
“Má!”
Lâm Tầm Bạch lại bị hù một lần nữa.
Tiêu Khản liếc anh đầy chê trách: “Anh chỉ phát hiện cái xác mà lại không chú ý tới cái này?”
“Làm ơn đi, tôi đột nhiên rơi xuống hố mà vẫn đủ tỉnh táo đi từ trên đó xuống, thấy được xác người bèn quay lại gọi người đã khó lắm rồi. Ở đâu ra còn có thì giờ khám nghiệm tử thi?” Anh phải kêu oan cho chính mình.
“Đâu phải mới thấy lần đầu.”
“...”
Lâm Tầm Bạch không nói nên lời.
Mẹ nó chứ, có gặp ba cái thứ này mấy lần cũng đều đáng sợ lắm đấy được không?!
Tiêu Khản nhíu mày trầm tư, chỉ riêng thi thể của một vệ sĩ không đủ để chứng minh chắc chắn Yến Sơn Nguyệt ở chỗ này, dù sao thì Lâm Tầm Bạch chỉ trượt chân rơi xuống mà thôi.
Nhưng xác mù thì khác.
Trực giác ẩn giấu trong lòng cô trong nháy mắt đã linh nghiệm.
- Làm việc gì cũng phải tới nơi tới chốn.
Đây là những gì Chim Yến nói với cô trong video call cuối cùng.
Tất cả bắt đầu với “Rừng Đắc Nhãn”, tất cả dùng “Rừng Đắc Nhãn” kết thúc.
Có điều đôi mắt của xác mù này… khác với những gì họ từng thấy.
Vì đâu chỉ mất đi con ngươi, trong khi tròng trắng vẫn còn?
Không đợi cô nghĩ ra đáp án, Lâm Tầm Bạch tìm được cơ hội phản công trước: “Này, bà chủ Tiêu, dưới thân hắn đè nhiều xương trắng lắm, cô không nhận ra?”
Tiêu Khản cúi đầu cụp mắt.
Bên dưới thi thể đè lấy kha khá xương trắng hếu thật, nhất là người vệ sĩ đang cầm một khúc xương cánh tay mảnh khảnh, đến chết không buông tay.
Chực giữ chặt cọng rơm cuối cùng trước khi chết.
Một ý tưởng táo bạo chợt chui vào tâm trí cô.
Có lẽ người này không rơi xuống từ mặt đất bên trên, mà là từ bệ đất.
Là trượt chân do bất cẩn hay hãi hùng?
Những đám xương này đến từ đâu?
Cô lấy lấy đèn pin chiếu thẳng lên trên, đốm sáng ngày càng lớn và xa hơn, vầng sáng leo lên tường đất, dần dà soi sáng toàn bộ bệ đất.
Đúng thật!
Với chiều cao tầng và diện tích không gian như vậy, nó hoàn toàn không phải là một bệ đất, mà là một tòa thành quy mô lớn!
(P5)
Nơi họ rơi xuống chính là trên đỉnh tháp tòa thành, bức tường đất kéo dài hai bên đều là những bức tường thành. Giả như đi dọc theo chân tường, họ phải đi vòng quanh nó ít nhất một vòng thật lớn.
Chẳng qua điều thật sự làm người ta hãi hùng không phải là thành phố cổ được bảo tồn hoàn hảo này.
Tiêu Khản xưa nay bình tĩnh còn phải loạng choạng.
Điểm cao nhất của chấm sáng có treo một hàng xương trắng lởm chởm, tay phải của cô khẽ run, vùng chiếu sáng cũng theo đó mà lắc lư.
Bên trái... Bên phải.....
Hễ là nơi đèn chiếu, nơi ấy đều hệt nhau.
Trên bức tường thành rộng hàng trăm mét, vô số hài cốt lồng vào nhau, tầng tầng lớp lớp, xương khô không da không thịt hệt từng lá cờ trắng rách bươm, lờ mờ lơ lửng lưng trời.
Không ai từng thấy một cảnh như vậy, không ai từng mường tượng một cảnh như vậy.
Lâm Tầm Bạch ngơ ngác một chốc.
Chẳng lẽ anh không rơi vào hang động mà đã tới A Tỳ Địa Nguc?
Tiêu Khản bình tĩnh trước anh, cô cố gắng hắng giọng, mỗi tội giọng nói vẫn khàn khàn khô khốc: “À… Anh nói xem, phần sau câu chuyện của thành Hà Thương là gì?”
Trên thực tế, khi bệ đất được chiếu sáng, Lâm Tầm Bạch cũng nghĩ đến thành Hà Thương.
Câu chuyện do Chú Họ kể cho anh, nửa sau hoàn toàn không phải do anh nặn ra.
“Phần cuối ban đầu là… Công chúa nhỏ đi kết hôn khi mới đôi tám, mang theo nỗi căm hờn cực sâu chết đi biến thành hồn ma không tiêu tán. Hàng đêm cha già Hoàng đế cứ gặp ác mộng, thế là ông hạ thánh chỉ, lệnh cho binh lính đóng quân tại thành Hà Thương đi tiêu diệt thổ phỉ, trấn an vong hồn của công chúa.”
“Kế đó thì sao?”
“Binh lính xâm nhập sâu vào sa mạc, một mẻ hốt gọn bọn cướp. Mỗi tội khi bọn họ áp giải đám cướp về thành, rượu tiễn đưa cho bọn họ đã được chuẩn bị đâu ra đấy. Tổng cộng 500 người gồm binh lính và giặc cướp bị chém chết sạch dưới thành. Từ đó về sau, thành Hà Thương liền hoang phế...”
Gió lốc cuốn vào cửa hố, đám xương dày đặc va chạm tạo thành tiếng vang lanh lảnh.
Trong nỗi kinh hoàng âm u có một niềm hùng vĩ và lộng lẫy kỳ lạ.
Lúc trước Lâm Tầm Bạch bịa chuyện vì cảm thấy câu chuyện này quá hung tàn, sợ nói ra không may mắn.
Bây giờ nhìn lại, e là câu chuyện còn kém xa hiện thực đáng sợ.
Những gì họ thấy chỉ là từng chồng xương trắng, còn hơn một ngàn năm trước đây, hàng trăm xác chết được treo bên ngoài các bức tường thành, phơi gió phơi nắng, mục nát lở loét, thấy mà táng đởm cỡ nào!
Tiêu Khản im lặng thật lâu, cuối cùng sắp xếp manh mối.
Thành Hà Thương biến thành thành hoang vì đầy tường treo xác chết, không biết từ khi nào đã bị một cơn bão cát kéo dài chôn vùi dưới lòng đất. Lẽ ra nó cứ thế biến mất, chẳng một ai hay, nhưng nguồn nước sông ngầm ngày ngày chảy xuôi, rửa sạch cát bụi cho nó, vô tình bỏ nó lại trong không gian ngầm rộng lớn này.
Sa mạc là trời, sông ngầm là đất.
Xương trắng treo cao, cô hồn du đãng.
500 kẻ ác, 500 thi thể, thiên lý tỏ tường, nhân quả tuần hoàn.
Phật Đà chẳng cần hạ xuống nhân gian.
Cô thở dài một hơi, quay đầu gọi Lâm Tầm Bạch: “Đi thôi, chắc chắn Chim Yến ở đây.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]