Edit + Beta: Cam Cam Một Màu Xanh
...........
Hết thảy tới thật đột ngột lại quỷ dị, Lâm Tầm Bạch không hơi đâu suy nghĩ sâu xa, cứ thế nắm lấy cơ hội chạy trước. Anh túm chặt Tiêu Khản, không cho cô cơ hội quay đầu.
Lên xe, đóng cửa, đạp ga, một mạch hoàn tất.
Tiêu Khản bị đặt ở ghế phụ, sau cơn hoảng loạn qua đi chỉ còn lại nỗi khó hiểu.
Một giây trước cô hãy còn là món hàng bị bắt cóc đợi bán, sau một giây đã biến thành virus người ta muốn tránh càng xa càng tốt, như thể dính vào cô ắt sẽ dính vào điều xấu không rửa sạch nổi.
Chính xác thì tại sao?
“DỪNG XE!” Cô hét lên.
Lâm Tầm Bạch hoàn toàn không để ý tới cô, một hơi lái xe hơn 10 dặm mãi đến khi vết thương trên người đau đớn tột cùng, bấy giờ anh mới cho xe dừng lại sát một sườn núi trơ trụi.
“ANH CHẠY NHANH NHƯ VẬY ĐỂ LÀM GÌ! TÔI VẪN CHƯA HỎI RÕ RÀNG NỮA!”
“ĐÃ NHƯ VẬY RỒI MÀ KHÔNG LO CHẠY?!”
Tiêu Khản trừng mắt gào lên, giọng của Lâm Tầm Bạch nào có thấp. Từ khi được thuê đến nay, đây là lần đầu tiên anh lớn tiếng phản bác.
Cô vốn định dằn dỗi bảo ai là chủ thuê người đó có quyền quyết định, mỗi tội Lâm Tầm Bạch trước mắt có vết thương đầy mặt, người ngợm trông thê thảm khôn cùng, lời vừa đến bên miệng đã bị cô dằn xuống.
Mặt anh sa sầm, đưa tay cởi khóa áo khoác của cô, Tiêu Khản hoảng hồn:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mat-bo-de/3328516/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.