Hơn mười giờ đêm, bằng mắt thường cũng có thể thấy xe cộ trên đường đã ít hơn hẳn, nhiệt độ ban đêm không cao, tài xế không bật máy điều hòa trong xe, Lương Tư Triết hạ cửa kính xe xuống hết cỡ, để gió ở bên ngoài thổi vào.
Trên đường gặp đèn đỏ, tài xế giẫm phanh dừng xe lại, đầu của Tào Diệp từ trên lưng ghế trượt sang bên cạnh, đập lên bả vai Lương Tư Triết. Lương Tư Triết giơ tay đẩy đầu cậu về, để cậu ngồi dựa vào lưng ghế một lần nữa.
Những người trước kia quen biết Lương Tư Triết đều nhận xét anh rất đơn độc, một trong những biểu hiện đó là anh không thích tiếp xúc cơ thể, dù cho có thân quen với anh đến đâu chỉ cần cánh tay đặt trên vai anh vượt quá mười giây đồng hồ, nhất định sẽ bị anh túm cổ tay lấy xuống.
Lương Tư Triết cũng không nói được tật xấu này của mình từ đâu ra, dù sao từ lúc nhớ được chuyện anh đã không thích tiếp xúc cơ thể với người khác cho lắm, không đến mức kháng cự, cũng không phải là rối loạn tiếp xúc cơ thể, tóm lại sẽ nhạy cảm hơn người bình thường một chút. Nhưng khoảng thời gian ở Lam Yến, tật xấu này của anh gần như sắp được Tào Diệp chữa khỏi, mới đầu anh còn nghi ngờ có phải Tào Diệp bị bệnh đói khát da dẻ gì đó không, nếu không sao lại thích dán sát vào mình như thế. Nhưng về sau số lần nhiều rồi cũng lười duỗi tay đẩy cánh tay cậu ra từng lần một, bởi vì sau khi lấy ra
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mat-bao-dam-thach/1656169/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.